Đem thư mời vo thành một cục, Lạc Trạm chỉ cắn răng nói một câu: "Tổng bộ AUTO hôm nay xảy ra vấn đề, nhất định là Đường gia đã động tay động chân trước."
Lạc Kính Viễn cùng Lâm Dịch sau bàn sách đồng thời ngẩn ra.
Lâm Dịch kinh ngạc hỏi: "Ý thiếu gia là, Đường gia dùng chiêu điệu hổ ly sơn?"
Lạc Trạm ánh mắt vững vàng, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không trả lời Lâm Dịch.
Lâm Dịch chậm rãi phản ứng lại, thán phục gật đầu: "Tôi cũng chưa nghĩ sâu như vậy, xác thật rất có khả năng —— bằng không Lam Cảnh Khiêm chân trước vừa mới xuất ngoại, như thế nào sau lưng Đường Nhiễm đã bị Đường Thế Tân đón đi? Nếu đây là trùng hợp, vậy thời cơ này không khỏi nắm chắc đến quá chuẩn xác."
Lâm Dịch nói xong, cùng Lạc lão gia tử đưa cái ánh mắt kính nể.
Lúc này Lạc lão gia tử cũng đang tán thưởng mà nhìn Lạc Trạm: "Vậy cháu cảm thấy, Đường gia hiện tại là muốn làm cái gì?"
Lạc Trạm không chú ý ánh mắt đánh giá của Lạc Kính Viễn, cau mày không hề nghĩ ngợi đáp: "Cái bà già kia còn nghẹn cái chủ ý gì nữa? Đơn giản là thấy Đường Lạc Thiển con đường này đi không thông, lại không cam lòng bỏ qua chỗ dựa là Lạc gia này, cho nên nhân cơ hội sinh nhật Nhiễm Nhiễm mà Lam Cảnh Khiêm rời đi, ở trước mặt mọi người đem Nhiễm Nhiễm cùng Đường gia buộc chặt bên nhau."
Lạc Trạm càng nói, ánh mắt càng âm trầm: "Vậy bà già kia đem Nhiễm Nhiễm trở thành cái gì, công cụ hữu dụng thì dùng vô dụng liền bỏ?"
"Điểm này thật ra không cần cáu giận, ông cùng Hàng Vi đối đầu vài thập niên, bà ta là dạng người gì ông đã rõ ràng."
Lạc lão gia tử dựa vào ghế dựa đỏ sậm, cảm khái mà vỗ về tay vịn bị mài đến bóng loáng, một bên nhớ lại một bên nói.
"Bà già đó tàn nhẫn độc ác, ở trong mắt bà ta chỉ phân ra hai loại có giá trị lợi dụng hoặc không có giá trị lợi dụng —— đừng nói là huyết thống chí thân, dù là chính mình, bà ta cũng có thể lợi dụng triệt để."
Lạc Trạm mặt mày lãnh đạm: "Bà ta lợi dụng chính mình lợi dụng người khác cháu đều quản không, nhưng bà ta không thể đụng vào Nhiễm Nhiễm."
Lạc Kính Viễn ngừng lại, hơi nhíu mi: "Cháu muốn đi ngăn cản?"
Lạc Trạm trầm giọng: "Chẳng lẽ cháu không nên đi?"
"......"
Lạc lão gia tử trầm mặc vài giây, khi ngẩng đầu ông tiếc nuối liếc nhìn Lâm Dịch một cái. Lâm Dịch tự nhiên hiểu Lạc lão gia tử suy nghĩ cái gì, khó xử mà cúi đầu.
Lạc lão gia tử buông tiếng thở dài: "Cháu đó, vốn tưởng rằng Lạc gia có thể yên tâm giao cho cháu, hiện tại tới xem, cháu nhận ra vấn đề rất rõ ràng, đáng tiếc xử sự vẫn quá là nông nổi."
Lạc Trạm nhíu mày nhìn qua.
Lạc Kính Viễn: "Ông hỏi cháu, hiện giờ Lam Cảnh Khiêm không ở trong nước, Đường gia thật sự là huyết mạch chí thân của Đường Nhiễm, hai đứa trẻ các cháu có cảm tình thì cháu hiện tại cũng là người không quan hệ —— sinh nhật Đường Nhiễm, cháu còn có thể giống thằng lưu manh đem người cướp đi từ trong tay Đường gia sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit]Đừng khóc
RomanceThể loại: Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết , Hào môn thế gia , Song hướng yêu thầm , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Ấm áp , Duyên trời tác hợp , Tiểu bạch , 1v1 , Nữ chủ Nguyên tác: Khúc Tiểu Khúc Tình trạng: Hoàn thành...