chap 67

1.1K 45 0
                                    


---
CHƯƠNG 67
Ôn Tiểu Huy đi lên lầu tắm, sau đó cậu lấy laptop mang theo từ nhà ra, bắt đầu viết một lá đơn từ chức.
Khi cậu ý thức được mình có thể phải rời khỏi đây, cậu mới nhận ra rằng công việc mà mình cho là quan trọng nhất hoá ra lại dễ từ bỏ nhất, nếu so với người thân, bạn bè hay quê hương.
Tuy nhiên, viết xong phần mở đầu, khi viết tới lý do từ chức, cậu đột nhiên cảm thấy thất vọng sâu sắc.
Cậu nhớ lại bản thân mình năm năm trước đã rất phấn khích đến nỗi không thể ngủ được vào ban đêm chỉ vì vượt qua được cuộc phỏng vấn của Tụ Tinh. Cậu vẫn rất tự hào khi chỉ là một thực tập sinh với mức lương hàng tháng có 1.500 NDT. Sau đó, cậu dần dần trở thành nhân viên chính thức, vì sự tách ra của Tụ Tinh mà cậu ra đi, thu nhặt được rất nhiều kiến thức học tập và cơ hội thăng tiến. Cho đến ngày hôm nay, cậu không chỉ là một trong những nòng cốt của Tụ Tinh mà còn là một nghệ sĩ trang điểm và stylist nổi tiếng cả nước. Cậu có một blog với hơn 200.000 người hâm mộ, có một trang web và một quyển sách cho riêng mình, với một khối lượng công việc ổn định và những lời đề nghị, tương lai của cậu tràn đầy hứa hẹn vô cùng.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì muốn thoát khỏi Lạc Nghệ mà cậu phải từ bỏ tất cả, tất cả.
Sau khi gõ vài từ, cậu dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Cậu có thực sự muốn từ bỏ tất cả không? Tất cả những thành tựu được tích lũy qua bao năm nay, sự chú ý và ánh hào quang của cậu, tất cả cũng sẽ tan biến thành hư ảo... Nhưng, cậu còn có lựa chọn nào khác hay không? Chẳng lẽ cậu muốn mãi mãi bị Lạc Nghệ cầm tù, phải sống trong những tháng ngày hỗn độn như vậy?!
Ít nhất cậu vẫn có một khoản "phí chia tay" rất lớn mà Lạc Nghệ đã đưa cho cậu, cuộc sống hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu. Có lẽ, có lẽ sau vài năm nữa, Lạc Nghệ sẽ quên cậu, cậu lại có thể quay trở lại nơi mình yêu, sống cuộc sống mình thích.
Cậu thở dài, mở mắt ra lại một lần nữa tiếp tục viết lá thư từ chức.
Viết được một nửa, Lạc Nghệ đi lên lầu, vẻ mệt mỏi hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
Ôn Tiểu Huy lơ đãng nhìn lên, lúc này cậu mới nhận ra rằng Lạc Nghệ đang mặc một bộ đồ tây do chính mình thiết kế. Cậu cũng không biết từ khi nào mà Lạc Nghệ trông lại trưởng thành đến vậy. Mặc dù hắn chỉ mới 19 tuổi nhưng lại có một vẻ ngoài như đàn ông trưởng thành và tính tình vô cùng điềm tĩnh. Khi hắn nói chuyện, hắn thậm chí còn mang theo một vẻ nghiêm khắc lạnh lùng. Mỗi một động tác của hắn đều gây áp lực không thể diễn tả cho mọi người.

Trước đây là cậu bị mù hay là diễn xuất của Lạc Nghệ quá tốt, làm sao cậu lại có thể coi một con sói nhỏ như một con cừu ấm áp chứ?
Lạc Nghệ nhìn vào máy tính của cậu: "Anh đang làm gì vậy?"
"Lên mạng." Ôn Tiểu Huy đóng laptop lại, đặt nó sang một bên.
"Không nhàm chán sao? Em sẽ chơi game với anh nhé, OK không?" Lạc Nghệ nở một nụ cười đẹp trai.
"Tôi muốn đi ngủ." Ôn Tiểu Huy vén chăn lên rồi chui vào đó.
Lạc Nghệ bước tới, dùng tay ấn nệm, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Ôn Tiểu Huy: "Chúc ngủ ngon."
Ôn Tiểu Huy nhắm mắt lại, không thèm nhúc nhích.
Tận cho đến khi Lạc Nghệ bước vào phòng tắm, Ôn Tiểu Huy mới đột ngột mở mắt ra, xoay mình rời khỏi giường, đi đến trước mặt bàn, thấy điện thoại di động của Lạc Nghệ.
Cậu muốn gọi cho Thiệu Quần, nhưng điện thoại di động của cậu đã bị theo dõi. Cách duy nhất để liên lạc với hắn là dùng điện thoại di động của Lạc Nghệ.
Cậu nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, mạnh dạn mở điện thoại di động của Lạc Nghệ ra, nhập số Thiệu Quần vào, cậu đã nhiều lần cố gắng ghi nhớ dãy số của người này.
Khi cậu nhấn đến chữ số thứ năm, hệ thống thông minh của danh bạ đột nhiên tự động hiển thị một dãy có hàng loạt các chữ số trùng khớp, đó là của Thiệu Quần!
Ôn Tiểu Huy cảm thấy lạnh lòng, điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi ra.
Cái tên được hiển thị trong danh bạ của Thiệu Quần là Thiệu tổng ...... Tại sao Lạc Nghệ có số Thiệu Quần?
Ôn Tiểu Huy cố hết sức nói với bản thân hãy bình tĩnh lại, cậu cần cẩn thận xem xét lại mọi thứ.
Thiệu Quần dường như biết rất nhiều về Lạc Nghệ và Thường Hồng, nhưng hắn lại nhiều lần cảnh cáo cậu, thậm chí cuối cùng còn muốn cậu đi Pháp... Bây giờ cậu lại tìm thấy số của Thiệu Quần trong điện thoại di động của Lạc Nghệ, điều này chứng tỏ rằng hai người họ đã liên lạc với nhau từ lâu, hơn nữa Thiệu Quần hiểu rất rõ về mối hận thù giữa Lạc Nghệ và Thường Hồng. Mà chỉ sợ là không chỉ có biết thôi đâu, có lẽ nhóm nhà đầu tư rút vốn ra để đàn áp cổ phiếu của Thường Hồng mà Lạc Nghệ nói cũng bao gồm cả Thiệu Quần nữa...
Ôn Tiểu Huy càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, một người không có lãi tuyệt đối sẽ không dây dưa và như Thiệu Quần lại có thể đặc biệt hiểu rõ về mối ân oán trong nhà người khác? Có lẽ hắn ta biết toàn bộ từ đầu đến cuối cho nên mới đột ngột nảy sinh thương cảm với cậu, liên tục cảnh báo cho cậu biết, thậm chí còn bảo cậu rời đi, nhưng tiếc là cậu không nghe.
Ôn Tiểu Huy siết chặt điện thoại, tự hỏi liệu cậu có nên thực hiện cuộc gọi này không.
Nếu Thiệu Quần và Lạc Nghệ ở cùng một phe thì sao hắn có thể giúp cậu được, nhưng Thiệu Quần quả thật đã từng muốn giúp cậu, có lẽ cậu vẫn còn một đường hy vọng.
Cậu đấu tranh tư tưởng một lúc lâu rồi nhấn nút gọi.
Điện thoại reo lên hai tiếng, sau khi kết nối, giọng nói trầm thấp của Thiệu Quần phát ra từ đầu dây bên kia: "Sao cậu lại liên lạc với tôi qua số này?"

Phụ Gia Di Sản - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ