shim jaeyoon ở trên lớp làm kẻ thẫn thờ, hết nhìn ra ngoài cửa lại đến thở dài thườn thượt, park sunghoon từ sau khi bị cô bạn đeo kính gọi đi thì trực tiếp biến mất luôn.
cảm thấy có chút trống trải.
khoan đã? cái quỷ gì thế? vừa gặp người ta chưa đến một ngày đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ rồi hả? không được không được, hắn không có rớt giá như vậy đâu nha.
bất tri bất giác, shim jaeyoon cảm thấy mấy tiết học buổi chiều trôi qua hết sức nhàm chán.
.
tan học cũng không thấy park sunghoon xuất hiện, công việc tổ chức lễ gì đấy bận như thế sao? đi hết cả một buổi chiều rồi.đang mơ mơ màng màng thì chuông điện thoại reo lên, shim jaeyoon từ trong túi áo khoác dù lôi ra điện thoại, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến, là chị họ của hắn.
"alo em nghe."
[alo jaeyoon à, em về chưa thế? có thể ghé qua cửa hàng tiện lợi mua giúp chị ít đồ được không?]
"à được, chị muốn mua gì?"
[để xem,...]
hắn à ừ rồi cất di động vào túi áo, từ lúc về đây đều ở cùng chị họ, ba mẹ đều phải quản lý công ty nên đã về nhà cũ ở busan. chỉ có hắn vì phải đi học nên mới miễn cưỡng được ở lại seoul thôi.
mà ở cùng chị họ không tiện lắm, dù gì chị ấy cũng là con gái, hơn nữa công việc bận rộn, còn có bạn trai, sống chung không tiện chút nào hết. chi bằng từ mai hắn xin dọn đến kí túc xá của trường vậy.
shim jaeyoon ghé vào cửa hàng tiện lợi trên đường giúp chị họ mua đồ, tiện thể mua thêm mấy món đồ dùng cá nhân.
đi đến một góc trong cùng. hắn suýt nữa đụng phải một nhóm nữ sinh ở trong góc khuất đi ra. mấy cô gái theo phép lịch sự xin lỗi, lúc quay đi còn nhỏ giọng bàn tán.
"anh trai lúc nãy đẹp trai ghê."
"đúng gu mình haha."
"quên đi, đằng nào mấy cậu cũng không có cửa."
đây không phải lần đầu hắn được người ta khen đẹp, gen nhà hắn vốn rất tốt, bố hắn lúc trẻ là một nghệ sĩ piano cực kỳ nổi tiếng nên ngoại hình rất lịch lãm, là gentleman chuẩn, nho nhã lịch thiệp, mẹ hắn từng là người mẫu có tiếng, nhưng từ sau khi kết hôn bà đã rút khỏi giới để cùng bố hắn gây dựng công ty. sinh ra với gen tốt như vậy nên shim jaeyoon được khen mãi cũng thành quen, đôi lúc bản thân hắn đứng trước gương còn phải tự trầm trồ công nhận rằng mình rất tuấn tú.
đi một vòng cửa hàng cuối cùng cũng mua được mấy món mình cần, hắn đến quầy tính tiền, thanh toán xong xuôi thì tay lỉnh kỉnh đồ bước ra ngoài cửa. gió đêm mang theo chút hơi sương lành lạnh thổi qua làm người ta bất giác rùng mình một cái, ánh điện nhàn nhạt buổi đêm hắt xuống tấm lưng tuấn mỹ tạo thành chiếc bóng đổ dài trên mặt đường.
"em về rồi đây."
chị họ hắn từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề.
"về rồi à? chị vừa làm bữa tối xong, nghỉ ngơi rồi ăn cơm."
"cảm ơn chị, làm phiền chị quá."
BẠN ĐANG ĐỌC
jakehoon | ôm trọn ngân hà
Fanfictionôm em vào lòng, cả ngân hà trong tay - viết bởi mei