Chương 81 - 85

855 47 12
                                    

Chương 81: Tìm kiếm

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

.

Giải quyết xong bầy chim, Trương Dịch và Nam Thiệu hiển nhiên nên rời đi, ngược lại Trần Trường Xuân sau khi biết được năng lực của hai người thì không khỏi động tâm.

“Quanh đây có mười mấy thị trấn, mấy trăm thôn làng, chẳng lẽ hai cậu muốn tìm từng nơi một? Hơn nữa xem tình hình trước mắt, những chỗ đó chỉ sợ đã bị thực vật biến dị chiếm cứ, căn bản không thể có người sống ở đó. Cho dù hai cậu đến đó cũng không vào được đâu.” Anh ta hỏi, đồng thời phân tích tình huống cho bọn họ một lần, sau đó mới nói “Tôi thấy không bằng hai cậu theo chúng tôi đi Bác Vệ, đến đó nhiều người lắm, rồi sau đó nghĩ biện pháp tiếp, hơn hẳn ở đây tìm kiếm vô định. Chung quy người mà cậu nói không nhất định sẽ rơi xuống mấy tỉnh này, tìm kiếm xung quanh đây chỉ sợ tốn thời gian mà thôi.”

Trương Dịch im lặng hồi lâu, sau đó nhìn Nam Thiệu “Cậu nghĩ thế nào?”

Nam Thiệu nở nụ cười, không chút do dự đáp “Huyện Tử Dương này có thể rộng đến cỡ nào chứ? Chúng ta cứ đi tìm một lượt hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian, còn có thể thuận tay giải quyết một vài nguy hiểm. Chẳng qua từ nơi này vừa tìm vừa đi Bác Vệ sẽ tốn thêm chút thời gian mà thôi.”

Nghe hắn nói xong, Trương Dịch vốn đang chần chừ liền quyết tâm hẳn lên, nói với Trần Trường Xuân “Huyện Tử Vân và thị trấn Vọng Dương chúng tôi nhất định phải tìm một lần, nếu các anh đồng ý chờ, chúng ta sẽ đi cùng nhau, nếu không muốn thì thôi vậy.” Thực tế mà Trần Trường Xuân phân tích sao anh lại không hiểu chứ, chỉ là sự lo lắng cho con trai đã vượt qua cả lý trí, cho nên mới chọn biện pháp ngu ngốc nhất để tìm người. Nam Thiệu đương nhiên cũng biết, nhưng không những không khuyên nhủ anh mà còn bởi vì không muốn anh khó xử nên chủ động đưa ra quyết định. Nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, cái gì mà thuận tay giải quyết vài thứ nguy hiểm chứ, một đường tìm đến Bác Vệ, chẳng lẽ Nam Thiệu thật sự không biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao? Hắn sao có thể không biết cơ chứ, chẳng qua là hắn muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cho dù anh đưa ra bất kì lựa chọn gì, dẫu nguy hiểm thế nào thì hắn cũng nguyện ý đồng hành mà thôi. Cũng chính vì hiểu rõ điều này, anh mới có thể áp chế sự nôn nóng, dùng lý trí để đưa ra quyết định sáng suốt nhất. Có điều anh vẫn kiên trì muốn tìm hết toàn bộ thị trấn, sau đó lại đến trấn Vọng Dương một chuyến, bởi vì đây là hai nơi mà Lý Mộ Nhiên quen thuộc, không tìm một lần trong lòng anh không cam tâm.

Nam Thiệu không nghĩ tới Trương Dịch sẽ thay đổi chủ ý, sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cần Trương Dịch quyết định, hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện. Ngược lại là Trần Trường Xuân nghe Trương Dịch nói vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói “Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hai cậu tốt nhất cho tôi một kì hạn, để tôi còn ăn nói với những người khác.”

Trương Dịch nghĩ nghĩ rồi nói “Hai mươi ngày.”

Hai mươi ngày lục soát toàn bộ thị trấn, thêm cả trấn Vọng Dương, thời gian cũng không tính là dư dả, chung quy giao thông phương tiện không thể so với lúc bình yên trước tận thế được, lúc này nguy cơ khắp nơi, nếu là người bình thường một ngày cũng không thể tìm hết một khu. Cho nên Trần Trường Xuân đáp ứng thật sảng khoái, thậm chí sau khi trưng cầu ý kiến của đội viên đoàn xe, anh quyết định cho một số người ra tìm cùng họ. Đương nhiên, số người này cũng xuất phát từ tự nguyện, đại khái là vì sau khi chứng kiến năng lực của hai người, đám người ấy muốn có mối quan hệ tốt với bọn họ, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội rèn luyện bản thân. Phải biết là co đầu rụt cổ tuyệt đối không thể làm cho người ta mạnh hơn được. Đối với phần nhân tình này, Trương Dịch cũng cảm động, yên lặng ghi tạc vào đáy lòng.

Mạt Thế Chi Phế Vật Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ