Chương 166 - 170

958 47 33
                                    

Chương 166: Đoàn tụ

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

.

Tìm người trong thành phố Tây Lăng thật sự không phải chuyện dễ dàng, dù là Lý Mộ Nhiên có khả năng tra xét bằng tinh thần đi chăng nữa. Nhất là khoảng cách giữa khu biệt thự Tình Sơn đám Trương Duệ Dương đang ở và khu vực đoàn xe của Tống Nghiễn đã lớn hơn 20 km. Lý Mộ Nhiên thăm dò mất hai ngày, hơn nữa còn được Tống Nghiễn trợ giúp thì mới tìm được.

Cũng không mang theo nhiều người, chỉ có hai chiếc xe, theo sự chỉ dẫn của Lý Mộ Nhiên mà thành công tránh được bầy zombie lớn, tìm được khu biệt thự Tình Sơn.

“Dì… Dì ơi?” Khi nhìn thấy Lý Mộ Nhiên sạch sẽ, mặc áo lông màu vàng nhạt dài đến đầu gối tỏa sáng như một đóa hoa, Trương Duệ Dương lắp bắp mà thoáng chốc không dám nhận.

Lý Mộ Nhiên không biết Long Hạ là cố ý hay vô tình, thế nhưng lại đưa cho cô một bộ quần áo màu sắc tươi mới như thế, nhưng quả thật là rất ấm, tính cô không phải thật sự quái gở và tự biết cũng không nên từ chối người ta hoặc là kén cá chọn canh. Nghĩ rằng quần áo thế này chỉ cần đi qua đàn zombie lượn một vòng, cũng sẽ bẩn hết thôi, chờ có cơ hội thì đi tìm một cái áo bông nam là được, cho nên cũng không để ý nữa.

Thấy mấy đứa nhỏ nguyên vẹn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, cô không khỏi thở dài, tiến lên vài bước, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, một tay ôm lấy Trương Duệ Dương bế nhóc con lên.

“Dì đây.” Cô nhẹ giọng trả lời, ôm đứa trẻ thân thể nhỏ bé nhẹ hơn so với tuổi rất nhiều, cuối cùng trong lòng cũng kiên định lại.

“Dì ơi, cuối cùng dì cũng về rồi, con nhớ dì lắm lắm.” Trương Duệ Dương giang hai tay ôm lấy cổ Lý Mộ Nhiên, vui vẻ nói, “Chú Bệnh dự đoán chuẩn quá ạ, chú nói hai ngày nữa dì sẽ về, dì về thật rồi này.” Trên thực tế, nhóc và Phó Đam đã vô cùng rối rắm không biết hai ngày đó phải trải qua thế nào, mỗi khi rảnh rỗi đều chụm đầu bấm tay tranh luận. Cũng may Quỷ Bệnh bắt bọn họ luyện viết cuốn Kinh Đạo Đức kia, đám nhóc vừa phải đọc vừa phải học viết chữ, thật ra cũng chẳng còn thời gian nhàn rỗi, nếu không chỉ sợ hai ngày này sẽ rất khó qua. Đương nhiên, ngay khi nhìn thấy Lý Mộ Nhiên liền bị nhóc tự động quên hết luôn.

“Chị Mộ Nhiên, chị đẹp quá.” Bên kia, ba đứa Phó Đam cũng đã vây lại đây, Ngô Tử Nhiên hâm mộ nhìn quần áo và khuôn mặt đã rửa sạch của Lý Mộ Nhiên. Thật ra tóc Lý Mộ Nhiên chẳng khác gì bị chó gặm, che mất nửa khuôn mặt, nếu nói là dễ nhìn thì cũng không phải, chẳng qua là cô bé không soi mói gì, nhìn thấy quần áo sặc sỡ lại sạch sẽ nên khó tránh khỏi thấy thích mà thôi. Phó Đam và Lý Viễn Trác tuy không nói gì, nhưng đều cười tủm tỉm đứng bên cạnh, hiển nhiên vô cùng vui vẻ.

Lý Mộ Nhiên buông Trương Duệ Dương, một bàn tay dắt cái tay nhỏ của nhóc, tay kia đưa về phía Ngô Tử Nhiên, kết quả Ngô Tử Nhiên đột nhiên sợ hãi, chỉ vào quần áo của cô hét lên: “Dương Dương, em xem kìa, em làm bẩn quần áo của chị Mộ Nhiên rồi!” Nói xong, vừa cắn răng vừa nắm tay giậm chân, giống như Dương Dương đã làm chuyện tội ác tày trời vậy.

Mạt Thế Chi Phế Vật Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ