Chap 18 - Không phải tôi!

3.9K 219 22
                                    

Kyungsoo một tay lau mồ hôi, một tay che ánh mặt trời đang chiếu vào mắt mình. Nhanh thật, thời gian đúng là thứ càng ngóng thì càng trôi lâu, còn bỏ quên đi một chốc đã vèo vèo đi mất. Mới ngày nào đón Giáng sinh ở Paris, giờ đã là cuối tháng 3 rồi. Nắng có vẻ gắt hơn, thời tiết như thế này mặc áo cộc thì hơi se lạnh, mà khoác áo dày thì lại nóng nực vô cùng.

- Đại ca. Nó không chịu ăn!

Tên đàn em lôi một chàng trai nhỏ con tới trước mặt hắn. Kyungsoo vừa hái táo về, cây táo đỏ sau vườn ấy. Park Chanyeol nói muốn ăn hoa quả, mà nhất định phải là táo. Hắn bắt cậu làm bao nhiêu việc, giờ còn phải làm mấy cái việc không tên này nữa sao?

- Mặt mũi cũng khá.

Kyungsoo bắt gặp ở hành lang, Park Chanyeol đang nâng cằm chàng trai kia, gật gù rồi nói. Ngày xưa, hắn cũng nâng cằm cậu như thế, rồi bao nhiêu chuyện xảy ra.

- Bỏ tay ra!

Một giọng nói pha chút trầm trầm, lại pha chút thanh cao. Thoạt nghe sẽ để lại ấn tượng mạnh cho đối phương.

Ánh mắt như căm thù, ánh mắt ấy hệt như lần đầu tiên hắn gặp Kyungsoo. Hắn nhớ lại ngày ấy và hiện tại, hai người biểu hiện y như nhau.

- Tính cách không vừa - Park Chanyeol cười nửa miệng, rất giống Kyungsoo.

Hắn thích người kia hay sao?

Kyungsoo thấy lòng nao nao, lẽ nào hắn lại rơi vào mối tình mới nhanh tới như vậy? Thật là bất công!

- Tôi không muốn bị bán đi.

- Muốn hay không chưa tới lượt cậu quyết.

- Tôi sẽ ở lại. Tin không?

Baekhyun thách thức Chanyeol.

- Bớt lắm chuyện đi.

Chanyeol đứng dậy, đút hai tay vào túi quần toan bước đi thì thấy Kyungsoo. Hắn nhìn cậu, ánh mắt có phần khó hiểu.

- Anh không nhận ra em sao? Em là Baekhyun đây!

Nghe thấy cái tên, Chanyeol khựng lại. Hắn chầm chậm quay đầu.

- Cậu dựa vào đâu nhận mình là Baekhyun?

- Năm ấy anh 10 tuổi, anh trốn khỏi cô nhi viện, anh đã nói sau này sẽ tìm em không phải hay sao? Em ở côi nhi viện 15 năm chỉ để chờ anh tới nhưng anh đã quên em rồi hay sao?

Baekhyun gào lên. Chanyeol sững sờ. Đúng là Baekhyun rồi. Chẳng phải những chuyện ấy chỉ hai người mới biết hay sao? Hắn ôm chầm lấy Baekhyun, đứa em trai kết nghĩa thuả nhỏ của mình.

Kyungsoo đứng đằng xa, chẳng nghe thấy bọn họ nói chuyện gì. Chỉ thấy hành động rõ nét nhất là Park Chanyeol đang ôm trọn chàng trai kia vào lòng... Cậu thấy sụp đổ. Vô thức làm rơi đĩa táo vừa gọt xuống đất. Mảnh vỡ sắc nhọn vương đầy sàn, tung tóe. Kyungsoo giật mình lùi lại, rồi cuống cuồng vơ vô số mảnh vỡ kia, tựa như đang vơ mảnh vỡ của trái tim mình. Một góc nhọn cứa vào ngón tay Kyungsoo, sâu, cậu chẳng có cảm giác gì nữa. Tới khi máu chảy thành giọt rơi trên sàn mới nhận ra, nhói đau ở tim là đau nhất. Mọi vết thương khác chẳng là gì cả.

[Longfic][ChanSoo] Yêu Đến Tận Cùng [NC-17]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ