Chương 138

2.4K 54 4
                                    

Nhắc đến Mạc Nhiên quả nhiên gương mặt Trần Viễn hơi khựng lại, suy cho cùng từ đầu đến cuối, người ông thấy có lỗi lớn nhất vẫn là Mạc Nhiên. Là con mình mà còn chưa một ngày được chăm sóc, chưa kể đến chuyện bắt Cao Lão để dụ y đến, muốn Trần Lâm thấy người yêu thương nhất bị hành hạ nhưng không thành. Lại cũng vì chuyện đó hại Tần Lăng nằm suốt nửa tháng làm Mạc Nhiên đau lòng.

Trước kia cũng một phần ông không tin tưởng Tần Thiên Vũ, lại thấy quan hệ của Mạc Nhiên với Tần Lăng ngày càng tốt. Ông lo sợ quan hệ của Tần phủ với vương gia cũng vì vậy mà tốt lên, sẽ không có cơ hội trở mình nên mới sớm ra tay với Mạc Nhiên như vậy.

Mà Tần Thiên Vũ sao có thể không nhìn ra cơ chứ? Trần Viễn thở dài nói: "Nếu ngươi sớm nói cho ta biết chuyện chiếu chỉ kia..."

"Hoàng thượng không phải thần không muốn nói." Tần Thiên Vũ vội trả lời: "Chỉ là tiên đế từng nói rằng 'Muốn trở thành vua của một nước phải trải qua rất nhiều chuyện, chỉ một vương gia cũng không thể tự giải quyết, sau này sao có thể giữ được cơ ngơi này vững mạnh.' Tiên hoàng muốn giúp người cũng muốn tự người đánh đổ vương gia, bao năm nay tuy thần không tham gia triều chính vẫn luôn một lòng vì hoàng thượng, nếu người có lòng tin với thần..."

"Mà thôi đi mọi chuyện qua rồi, trước kia gia phụ thần còn nói tiên hoàng lo sợ hoàng thượng tuy tốt nhưng quá nhân từ, sợ người sẽ không đủ tàn nhẫn. Giờ nếu thấy được tiên đế cũng không cần lo nữa."

Trần Viễn lặng lẽ đứng một mình trên triều đường rộng lớn nhìn từng người rời đi, xem ra từ đầu đến cuối người ông yêu không phản bội, quần thần cũng không thay lòng chỉ có ông là một mình nhẫn tâm không tin tưởng ai cả.

Mùa xuân hoa đào lại bắt đầu thi nhau đua nở báo hiệu cho một năm mới đến, từng cánh hoa bay trong gió rơi xuống như tuyết. Tần Lăng cầm tay Mạc Nhiên đi trong rừng hoa đào, hai người dừng lại ngồi dưới một gốc cây lớn, vì đã đi dạo lâu có một chút mệt nên vừa ngồi xuống, Mạc Nhiên đã ngả người nằm xuống đùi hắn. Tần Lăng mỉm cười nhẹ nhàng nhặt từng cánh hoa vương trên tóc y.

"Lại sắp sang năm mới rồi... thời gian trôi thật nhanh."

"Ta lại nhiều thêm một tuổi."

"Từ nay về sau năm nào chúng ta cũng sẽ cùng nhau đón năm mới..." Tần Lăng vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc Mạc Nhiên, lọn tóc bóng mượt xen kẽ vào từng ngón tay hắn.

"Mạc Nhiên..." Tần Lăng ánh mắt đượm buồn dừng lại một lúc ngập ngừng hỏi: "Ta vẫn không hiểu sao ngày đó ngươi lại xúc động như vậy tự tay giết Giai Hy... Ngươi tìm cách nói cho ta biết là được mà..."

Từ ngày Tần Lăng tỉnh dậy, cứ thi thoảng lại nhắc đến chuyện kiếp trước, không biết bằng cách gì mà hắn biết hết tất cả mọi chuyện. Mà mỗi lần nhắc đến, Tần Lăng lại rưng rưng ôm y vào lòng rồi nói 'xin lỗi.' Mặc dù Mạc Nhiên lần nào cũng nói không trách hắn, những chuyện đó là y can tâm tình nguyện nhưng y biết, lúc nào Tần Lăng cũng tự dằn vặt bản thân mình.

"Ngươi yêu Giai Hy như thế ta sợ ngươi biết được sẽ đau lòng..."

Ngươi sợ ta đau lòng vậy ai sẽ sợ ngươi đau?

[Đam Mỹ/Hoàn] Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ