day 32

1K 78 3
                                    

"Em này, nếu được chọn lựa lại, em có chọn đi con đường này không?"

Sau vài ngày nghỉ lễ hiếm hoi, hai người lại quay trở về với guồng quay công việc trước đây. Tuy rằng thời gian này một số công việc được gói gọn lại vì tình hình dịch bệnh trở nên căng thẳng, nhưng cả hai vẫn còn những công việc không tên cũng như những lịch trình kín.

"Con đường nào hả anh? Con đường đêm nay tụi mình đi qua tiệm cơm sườn xào chua ngọt hả? Đi nha, nhất định phải đi nhá!".

Hôm nay, vốn là chỉ riêng mỗi Win có công việc, nhưng Bright nhất định đòi đưa em đi cho bằng được, đưa đến nơi rồi thì lại không chịu về, nằng nặc bảo là muốn khám phá một địa điểm mới, ở lại đến khi Win làm xong phần việc của em rồi cả hai cứ thế mà về nhà.

"Không, anh đang nghiêm túc luôn đó Metawin!"

Vì thời tiết bỗng nhiên dễ chịu, Bright nổi hứng vòng qua một con đường khác để về nhà. Dù có xa hơn con đường mọi khi, nhưng thông thoáng lại ít người. Hai người có dịp cùng nhau tản bộ về, nửa đường ngẫu hứng có thể tấp đại vào một quán ven đường, gọi vài món ăn khuya, cảm giác như được trở lại khoảng thời gian chưa nổi tiếng trước đây, tuy mờ mịt nhưng lại có thể hưởng thụ vài thú vui nho nhỏ.

"Thì em cũng nghiêm túc mà. Anh hỏi em về con đường ngày hôm nay tụi mình đi ăn đêm đúng hong? Cơm chiên ngon, sườn xào cũng ngon. Quay lại chứ dĩ nhiên là phải quay lại anh hỏi gì kì?".

Lâu rồi mới có thời gian bên nhau ăn khuya lại có thể thong thả nắm tay nhau tản bộ về nhà, Win vui vẻ đến híp mắt. Em nằm ườn trên sofa rồi duỗi dài người như một chú mèo. Cách đó không xa, cô con gái Ame đang loay hoay nghịch đuôi của bé.

"Là con đường chúng ta đi như hiện giờ đó. Em có hối hận không?". Bright không lại bên sofa ngồi cùng Win mà lại đi vào phòng ngủ trước. Khi anh trở lại, trên tay Bright là một đôi vớ màu kem ấm áp.

"Thế còn anh thì sao? Anh hối hận rồi à?". Win nhìn thấy đôi vớ trên tay anh thì dài giọng lẩm bẩm. "Trời không lạnh mà anh".

"Nhưng anh đang hỏi em mà?". Bright hỏi xong thì ngồi xuống bên cạnh Win, để chân em gác lên đùi anh. Anh chà xát hai bàn tay trước để ủ ấm cho lòng bàn chân, rồi mới cẩn thận mang vớ vào cho em.

"Trời không lạnh nhưng nhiệt độ xuống thấp đột ngột. Chưa kể sàn gạch vốn đã lạnh sẵn vì để điều hòa cả ngày rồi. Nghe lời cho anh!".

Tuy hai đoạn đối thoại không ăn khớp với nhau, nhưng cả hai người luôn có thể như vậy. Như thể chỉ cần người kia nói đến một câu chuyện bất kì, người còn lại vẫn có thể đối đáp ngay mà không lỡ nhịp.

"Vậy bây giờ em hỏi anh, nếu em nói em hối hận rồi, ngày mai em tuyên bố giải nghệ, ngày mốt em về tiếp quản công ty, năm sau em làm hồ sơ đi du học luôn, anh thấy sao?". Win để Bright mang vớ cho mình. Đôi vớ màu kem cao qua mắt cá chân, không quá dày dặn nhưng mềm mại, khiến lòng bàn chân ấm áp.

Mà cõi lòng lại vô cớ thấy an tâm.

Như thể ngoài kia có bao nhiêu khó khan, bất an, ở đây vẫn luôn có một người sẵn lòng trao em một đôi vớ mềm.

[BrightWin] Our DaysNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ