Chương 12

7.8K 595 23
                                    

Ngày thứ hai, hai người Lưu lão đại cùng Lưu Thanh Vân mang theo bao lớn bao nhỏ ra bến tàu leo lên thuyền, chậm rãi rời đi dưới ánh mắt lưu luyến của Lưu Phương Thị.

Lưu Phương Thị buồn bã, tâm thần không yên, nhìn dòng sông một lúc lâu vẫn không động đậy.

Mễ Vị an ủi vỗ vỗ vai nàng ta, "Nghe nói Thanh Vân là một trong ba người giỏi nhất khoá này ở thư viện, hắn lợi hại như vậy, lần này khẳng định không có vấn đề, tẩu sẽ chờ tin tức tốt đi."

Lưu Phương Thị nhớ tới nhi tử ưu tú, không tự chủ lộ ra nụ cười, người cũng không khẩn trương nữa , lúc này mới xoay người về nhà.

Nàng ta vừa đến cửa nhà, Chu lão thái vẫn luôn không hợp mấy với nàng ta đột nhiên đi đến, thần thần bí bí lại ra dáng lời nói thâm trầm, nói với nàng: "Ta nói này Lưu Phương thị a, ngươi đừng có đi lại quá gần với tiểu yêu tinh cách vách, không thì sau này liền có phiền toái lớn!"

Lưu Phương Thị nhíu mày, rất phiền chán lão thái thái này, "Ngươi bớt nói nhảm, Mễ tiểu nương tử người ta là người đứng đắn, ngươi đừng mở miệng hủy thanh danh người ta, lại nói bậy cẩn thận bị người ta đánh cho tét miệng!"

Chu lão thái thái chấp hai tay lại, ai u một tiếng, liếc xéo nàng ta, nói: "Ngươi còn nói chuyện giùm cho ả ta nha, ngươi không thấy bộ dáng của ả ta yêu mị thế nào à, nhìn xem, eo nhỏ mông cong, sao có thể an tâm được chứ! Ngươi chớ để cho ả ta lừa , nếu ngươi không tin ta, chờ đến khi Thanh Vân nhà ngươi bị ả câu đi, cho ngươi khóc đến không còn chỗ để khóc!"

Nghe thấy bà ta vậy mà nói đến con trai mình, Lưu Phương Thị giận tím mặt, bước lên liền muốn đi đánh bà ta, "Cái lão bà tử đáng chết này nói bậy cái gì! Ta nhất định xé nát miệng của bà!"

Chu lão thái thái vừa trốn vừa léo nhéo : "Ta không có nói lung tung, hôm qua ta còn nhìn thấy Thanh Vân nhà ngươi đứng trong viện nhà ả ta, ai nha ~ hai người đứng gần sát , Thanh Vân còn đưa cái nón có rèm cho ả! Ta thấy rõ ràng , ả ta còn nhận! Không tin ngươi hỏi Thanh Vân nhà ngươi một chút xem có phải có việc này hay không ? Nếu ta nói bậy thì trời đánh ta đi."

Bàn tay đánh người của Lưu Phương Thị dừng lại.

Thanh Vân ngày hôm qua đích xác mua cho nàng ta một cái nón có rèm, nàng ta tuy cũng thấy lãng phí tiền nhưng vẫn rất cao hứng , nhưng nàng ta không biết hắn còn nhiều thêm một cái, hơn nữa còn đem cho Mễ Vị .

Nếu chỉ là cảm tạ bình thường, vì sao không nói với nàng ta mà dấu diếm đưa đi như vậy?

Mắt thấy Lưu Phương Thị do dự, Chu lão thái thái lại có thêm thần khí, "Ta nói với ngươi a, Thanh Vân nhà ngươi tương lai có chức có quyền , sao có thể tìm một quả phụ không rõ lai lịch còn dẫn theo hài tử chứ, ai lại muốn đi hốt vỏ thế kia ~ nhất định là tiểu yêu tinh kia thấy Thanh Vân nhà của ngươi sau này có tiền đồ cho nên nghĩ biện pháp câu dẫn, Thanh Vân nhà ngươi tuổi trẻ lại chưa trải sự đời, nên dễ dàng bị bắt lấy thôi?"

"Ngươi tuyệt đối phải cẩn thận a, vạn nhất con trai của ngươi bị hồ ly tinh câu đi, cho ngươi hối hận ."

Lưu Phương Thị nhìn không được dáng vẻ đắc ý châm ngòi ly gián của bà ta, áp lại do dự trong lòng, lập tức mắng lại, "Lão yêu bà ngươi bớt phun phân bằng miệng đi, nón có rèm đó là ta bảo Thanh Vân đi mua , cũng là ta bảo nó đưa qua cảm tạ người ta, người ta giúp Thanh Vân nhà ta làm đồ ăn mang đi thi, có mấy đồ ăn đó Thanh Vân nhà ta khi dự thi mới có thể ăn ngon, ân tình lớn như vậy chẳng lẽ chúng ta đưa đồ tạ lễ cũng không được? ! Ngươi cẩn thận miệng mồm một chút cho ta, nếu lại để ta nghe được ngươi bịa chuyện nói vậy Thanh Vân cùng Mễ tiểu nương tử, ta cho ngươi đẹp mặt!"

【HOÀN】TIỆM CƠM NHÀ TA THẬT MỸ VỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ