14. Hi sinh vì nghệ thuật.

568 79 11
                                    


Jimin thích lắm, sau khi được chiêm ngưỡng bản gốc cậu năng suất hơn hẳn, không cần đợi hắn nhắc nhở liền tự giác ngồi vào mà đánh đàn. Tự luyện tập đi và luyện tập lại nhiều lần, trong nhà của Yoongi, xuyên suốt một buổi sáng vang vọng là tiếng đàn của cậu. Hắn cũng không ngờ bản thân lại dễ dãi mà để cậu lại như thế này, để cậu tự do chạm vào cây đàn piano mà hắn yêu quý. Nhưng lại nhanh chóng lấp đầy khoảng trống thắc mắc bằng việc tự nhận thức ra rằng bản thân đang giữ lời hứa với cậu.

- Tôi có thể mời anh một bữa cơm để cảm ơn không?

Jimin vừa rời ngón tay trên phím đàn piano cuối cùng vừa liếc mắt sang nhìn hắn.

- Không, không cần đâu, cậu giúp tôi giữ cái chìa khóa đó cho tôi là được rồi.

Jimin nhìn chiếc chìa khóa đặt trên bàn, nó đôi với hắn hóa ra lại quan trọng đến vậy. Chắc là giá thị trường vàng bây giờ cao lắm!

Jimin thầm nghĩ. Đoạn lại tính mở miệng ra đưa thêm vài kiến nghị cho hắn liền bị Yoongi chặn họng lại bằng một ánh nhìn. Không hiểu sao lúc này Yoongi đã không còn nhìn cậu bằng ánh mắt bình thường nữa, mà là trợn trừng mắt nhìn cậu. Jimin lạnh toát sống lưng bỏ dở câu nói. Sao hắn lại nhìn cậu với ánh mắt như vậy, phải chăng cậu đã làm sai hay phật lòng gì hắn, cậu ngó nghiêng bản thân, ngắm nghía hai bên xung quanh để chắc chắn rằng bản thân không làm lệch đi gì đó.

- Ngồi yên Jimin.

Jimin hoang mang nhìn người thầy của mình với đôi mắt trợn ngược đáng sợ. Cậu vừa làm gì sai, có nên thắc mắc với hắn không, nhận thấy không có gì biến đổi sau hàng chục phút ngồi trong tình trạng như vậy, Jimin đánh liều hỏi khẽ.

- Ờm Suga à anh...

- Cậu về đi Jimin, lát nữa tôi sẽ qua nhà cậu!

Jimin mở to mắt, định thần lại chuyện từ nãy xảy ra đến giờ, nhưng trước mắt là không khỏi vui mừng vì hắn thay đổi nhanh đến vậy. Jimin tự thầm hỏi, liệu có phải cậu có điểm nổi bật gì đó hắn muốn tìm hiểu không, chàng trai sinh viên họ Park thoáng chốc đề cao bản thân mình lên cao hơn.

Jimin không chần chừ nữa liền từ biệt Yoongi mà ra về, trước khi ra về ánh mắt ấm áp của cậu cong một đường dịu dàng nhìn hắn.

Ánh mắt và nụ cười của cậu in hằn trong tâm trí hắn suốt bốn năm tiếng đồng hồ liên tục, mãi khiến hắn không thoát khỏi sự dịu dàng và thuần khiết của cậu.

Đúng hắn vẫn phải công nhận, ngoài đam mê học múa đương đại và yêu thích tiếng đàn của hắn, Jimin ngoài ra còn rất thuần khiết. Cậu không giống như con nai tơ non nớt, lại càng không phải là loài cáo tinh ranh độc địa. Nhưng cậu như là một điều gì đó hắn không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả chính xác về cậu được.

Cậu đau lòng với những cái thuộc về cảm xúc của mình, nhưng đó là cái thứ cảm xúc tự nhiên thuần túy của cậu, Jimin thả hồn câu chuyện của mình qua những nốt nhạc, chân thành bộc bạch những gì vốn có tự nhiên, qua đó theo mạch cảm xúc mà rưng rưng nước mắt. Ngoài mặt tâm lý về cảm xúc của cậu ra, Jimin vẫn là người lạc quan, hắn thấy cậu luôn mỉm cười, không rõ Jimin trên trường hay ngoài cuộc sống như nào, nhưng mỗi khi tìm đến hắn, cái đầu tiền Jimin luôn làm là mỉm cười tươi chào Yoongi, thi thoảng cậu mua vài gói kẹo nhỏ đem đến nhà hắn và cố ý bỏ quên lại. Và mỗi lần như thế hắn đều đem cất vào một ngăn tủ, không hiểu sao bản thân lại làm như thế.

winter sonata • yoonmin •Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ