Chương 19

452 51 4
                                    

Thấy Lâm Quế Anh cúi thấp đầu không nói gì, Lý Ninh Ngọc cũng không ép buộc mà giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, nhàn nhạt nói: "Trước khi công ty của Châu Hướng Nhiên phá sản đã có một nguồn tiền rót vào, tạm thời giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt. Cái chết của Châu Hướng Nhiên và chuyện chị trốn tránh có phải liên quan đến việc này không?"

Lâm Quế Anh giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, hai tay che mặt, tự lẩm bẩm: "Tôi biết mà, tôi biết chắc sớm muộn gì mấy người cũng điều tra ra thôi."

Lý Ninh Ngọc không hối thúc Lâm Quế Anh mà chỉ yên lặng đợi chị ta dần dần bình tĩnh lại. Có lẽ lo ngại có cảnh sát ở đây, có lẽ trở ngại con gái ở trong phòng, Lâm Quế Anh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

"Mấy người muốn biết chuyện gì?"

Đây là lần thứ hai Lâm Quế Anh hỏi câu này. Lần đầu mang theo sự đề phòng và từ chối, lần này thì lại hoàn toàn phối hợp. Lúc Lâm Quế Anh không muốn phối hợp thì một chữ cũng không chịu nói. Bây giờ đã quyết định phối hợp, dĩ nhiên phải hành động càng nhanh càng tốt.

Lý Ninh Ngọc biết chị ta đã bị thuyết phục, hơi điều chỉnh tư thế một chút, ngồi thẳng lưng trên ghế so pha, nói: "Toàn bộ những gì chị biết."

Lâm Quế Anh sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút, bắt đầu nói: "Tại sao công ty của lão Châu phá sản thì tôi thực sự không biết. Đợi đến sau khi tôi phát hiện thì sự việc đã không thể cứu vãn được nữa. Anh ấy nói là bị người ta mưu hại, nhưng bị hại như thế nào thì anh ấy không chịu nói. Nhưng mà sau đó tôi biết được anh ấy bị cấp dưới bán đứng. Cấp dưới đưa tin tức sai lầm cho nên mới khiến cho mắt xích tài chính của công ty bị đứt đoạn. Lúc đó tất cả trên dưới công ty đều hoảng loạn, lão Châu cũng gấp đến mức không biết làm gì. Anh ấy thông qua một vài con đường nào đó mượn được một khoản tiền, hóa giải tình thế nguy cấp của công ty. Nhưng sau đó lão Châu lại nói đó là một cái bẫy. Quả nhiên, công ty vẫn phá sản, không chỉ như vậy, khoản tiền mượn lãi suất cao kia giống như vệt dầu trên mặt nước, ngày càng loang rộng.

Lâm Quế Anh nói đến chỗ này thì thở dài, xong mới nói tiếp: "Lão Châu tự biết bản thân không trả nổi số tiền kia. Anh ấy đã được chứng kiến mấy tên cho vay nặng lãi kia hung ác đến cỡ nào. Anh ấy sợ liên lụy đến mẹ con chúng tôi, cho nên mới ly hôn với tôi, đồng thời đem tất cả bất động sản chuyển sang tên tôi."

"Lúc đầu tôi không đồng ý. Vợ chồng vốn là một thể, sao lại có chuyện đại nạn giáng xuống đầu thì thân ai nấy giữ chứ. Một ngày không trả được thì hai ngày. Một năm không trả được thì mười năm, chắc chắn cũng sẽ có một ngày trả xong. Nhưng không biết đám người kia nói gì với lão Châu mà anh ấy cứ khăng khăng muốn ly dị với tôi, dọn ra ở riêng. Tôi không lay chuyển được anh ấy, chỉ có thể đồng ý."

"Lão Châu đưa cho tôi một chiếc sim rác. Cách một khoảng thời gian thì chúng tôi sẽ đổi số điện thoại một lần. Sau khi ly hôn thì lão Châu đã dọn ra ngoài, dọn đến chỗ nào thì anh ấy không nói, nói việc này là vì để bảo vệ tôi, cho đến khi mấy người tìm đến thì tôi mới biết lão Châu đã xảy ra chuyện. Trước khi đi, lão Châu đã dặn tôi thấy số điện thoại lạ thì không được bắt máy. Nếu có người đến hỏi về tình huống của anh ấy thì nhất định sống chết cũng phải nói không biết, càng lạnh lùng càng tốt."

[Dịch] [BHTT] [Ngọc Mộng CP] 《SÓNG NGẦM》 - 云梦泽神Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ