Chương 75

373 47 2
                                    

Sự hưng phấn trong mắt của Thạch Hùng Nghị nhanh chóng biến mất. Ánh mắt lóe lên sự khiếp đảm và hoảng hốt. Sao cô ấy lại biết?

Sao cô ấy lại biết?

Thạch Hùng Nghị cố gắng khống chế không để cho giọng nói trở nên run rẩy, miễn cưỡng cười nói: "Ariel, cô đang nói gì vậy?"

Ariel nhìn anh ta, giơ một tay sờ lên mặt mình, khóe miệng chậm rãi nâng lên thành một nụ cười mị hoặc: "Ông không cảm thấy tôi rất giống đứa bé gái kia sao?"

Thạch Hùng Nghị như bị sét đánh. Dường như dáng vẻ của Ariel bắt đầu chồng lấp lên hình ảnh của đứa bé gái nhiều năm về trước. Đó là nơi phát ra khoái cảm mà biết bao nhiêu năm trôi qua anh ta mới có, cũng chính là ngọn nguồn cơn ác mộng của anh ta. Thạch Hùng Nghị cứ tưởng cơn ác mộng này đã biến mất rồi. Bây giờ lại bị Ariel thức tỉnh, gầm thét, bổ nhào về phía anh ta.

Ariel mở bàn tay ra, thoát khỏi lòng bàn tay của Thạch Hùng Nghị, chủ động chụp lên bàn tay của anh ta, dùng giọng nói ngọt ngào lên tiếng: "Tôi của bây giờ và tôi của trước kia, người nào khiến cho ông rung động nhiều hơn?"

Giọng nói từng khiến cho anh ta mê muội bây giờ lại giống như lời thầm thì của ác ma. Thạch Hùng Nghị giống như bị điện giật, vội vã rút tay về, run rẩy nói: "Ariel..."

Là ác mộng sao? Chắc chắn chỉ là ác mộng thôi nhỉ? Mau tỉnh lại đi...

Ariel lại kéo cơn ác mộng vào hiện thực: "Sau lúc đó, có phải mỗi lần ông hành sự đều tưởng tượng ra dáng vẻ của tôi không? Trong lúc ông tưởng tượng, có khi nào nhớ đến con của ông không?"

"Ông có biết đứa con đó cũng không phải là con ruột của ông không?"

"Ồ, chắc chắn ông biết rồi. Không có năng lực đối với phụ nữ bình thường thì làm sao có thể có con được cơ chứ? Ông biết rõ mà còn nuôi con trai giùm người khác. Là do áy náy à? Hay là, muốn che giấu?"

Tiếng cười đầy ma tính của Ariel quanh quẩn bên tai Thạch Hùng Nghị. Ánh mắt của anh ta trở nên đờ đẫn, suy nghĩ dường như đã quay lại hai mươi năm về trước."

Anh ta kết hôn với vợ được sáu năm, vẫn luôn không có con nối dõi. Bạn bè và cha mẹ đều khuyên họ nắm bắt thời điểm, chỉ có bản thân anh ta biết, anh ta bất lực. Anh ta không có dục vọng đối với vợ của mình. Lần nào cũng tìm đủ loại lý do để từ chối. Vợ anh ta rất dịu dàng, luôn xem những cái cớ của anh ta là thật, cho đến một ngày, anh ta đề nghị với vợ mình nhận nuôi một đứa bé. Vợ của anh ta nói anh ta bị điên rồi. Thạch Hùng Nghị lại cẩn thận xem xét, thậm chí đã đi đến viện mồ côi một chuyến để chọn lựa. Cũng trong lần đó, anh ta không kiềm chế được dục vọng của mình. Sau đó, anh ta hốt hoảng quay về nhà. Bởi vì áy náy, nửa năm sau, anh ta và vợ có đứa con đầu tiên, làm thụ tinh nhân tạo. Có con rồi, có lẽ vợ anh ta sẽ không canh chừng anh ta nữa nhỉ? Cho nên, anh ta lại đi đến viện mồ côi kia, nhưng lại được thông báo đứa bé gái đó đã có người nhận nuôi rồi. Anh ta tức giận muốn nổi điên, mấy ngày liền ở trong nhà phát tiết lửa giận.

Càng khó thì lại càng khao khát. Cô bé nhỏ tuổi kia cứ luôn quanh quẩn trong đầu anh ta, trắng noãn như một con búp bê. Không ngờ mấy năm sau, họ lại có thể gặp lại nhau một lần nữa. Cho dù bốn năm trôi qua, anh ta vẫn nhận ra cô bé kia. Hóa ra họ chỉ cách nhau một con đường. Anh ta một lần nữa tìm lại được sự nhiệt tình, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để tiếp cận gia đình đó, vẫn chưa đạt được mục đích thì đứa con trai ba tuổi của anh ta đột nhiên bị đuối nước, chết bất đắc kỳ tử. Cả nhà lâm vào cảnh hoảng loạn và bi ai. Đợi khi xử lý xong chuyện trong nhà thì lại phát hiện gia đình kia đã dọn đi rồi. Có lẽ vợ anh ta đã nhận ra được điều gì đó, từ một người vợ dịu dàng biến thành một người phụ nữ chanh chua. Sau đó, vợ của anh ta mang thai. Anh ta vô cảm nhìn tờ giấy khám thai. Anh ta và vợ của mình đã rất lâu rồi chưa từng sinh hoạt vợ chồng, chắc chắn đứa bé không phải của anh ta. Nhưng có sao đâu chứ, chỉ cần không có người nào biết những chuyện kia là được rồi.

[Dịch] [BHTT] [Ngọc Mộng CP] 《SÓNG NGẦM》 - 云梦泽神Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ