KẾ HOẠCH
Tháng này các phương tiện truyền thông Đại lục liên tục đưa tin về chuyện công ty của Trương gia đang liên tiếp mất đi những chi nhánh quan trọng tại các thành phố lớn trong cả nước.Và thủ phạm đẩy Trương gia vào tình huống này không ai khác chính là nhà Ikeda - kẻ tử thù truyền kiếp.
Nhưng điều lạ là chủ quản của các chi nhánh mà trong mắt người ngoài là vô cùng quan trọng ấy lại bình chân như vại, vô cùng nhàn nhã xem như chưa có chuyện gì.
Thế nhưng ở trụ sở không có chuyện gì không có nghĩa là ở nhà cũng không có chuyện gì.
- Trương Đằng, con bảo cứ để mọi chuyện con lo. Vậy đây là cái con lo à?
- Trong vòng 4 tháng, cổ phiếu của công ty liên tục sụt giá nghiêm trọng, các chi nhánh phân phối sản phẩm cũng liên tục gặp vấn đề. Chi nhánh lớn nhất của chúng ta ở Bắc Kinh vừa mới rơi vào tay nhà Ikeda, giờ đây đến cả Chi nhánh ở Liêu Ninh cũng sắp không giữ được. Chẳng lẽ con định để đến khi Trụ sở công ty của chúng ta cũng bị thay bằng tên của Nhà Ikeda con mới chịu nghĩ cách?
Hai ông bà Trương gia lớn tiếng chất vấn. Thế nhưng đáp lại họ vẫn chỉ là sự im lặng của cậu con trai cả.
- Anh à, anh nói gì đi! - Gia Nguyên ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng lên tiếng.
- Con chỉ muốn bố mẹ tin con.
Trương Đằng không nói gì nhiều. Anh vẫn chỉ lặp lại câu nói đã được bố mẹ mình và cậu em thứ nghe đến thuộc lòng trong hơn mấy tháng qua.
Hai vị Alpha chủ nhân Trương gia bực dọc, không nói thêm một câu; lập tức quay người rời khỏi phòng khách.
- Nếu không giữ lại được những chi nhánh quan trọng khác, ta sẽ gạch tên con khỏi phả hệ.
Người bố bỏ lại một câu nói đầy nhẫn tâm.
Và bất kỳ ai trong nhà thấy cũng hiểu rằng đây là tối hậu thư của ông.
- Sao anh không nói gì? Sao anh không giải thích? Anh đang giấu mọi người chuyện gì đúng không?
- Nguyên, tin anh. Anh nhất định sẽ không để yên cho lão già Ikeda muốn làm gì thì làm đâu. Nhưng bây giờ... vẫn chưa phải lúc.
- Vẫn chưa phải lúc? Vậy thì khi nào mới phải lúc đây, anh? Gần đây em thấy anh rất lạ...
- Anh đã nói là tin anh. Nhất định... chuyện lớn sẽ thành!
- Được, em tin. Nhưng bố mẹ ...
- Bao giờ Tinh Đặc về đến Ôn Châu? - Trương Đằng ngắt lời cậu em.
- Thằng bé được báo tin thì đã tức tốc bay về rồi. Nhanh nhất là trưa mai nó sẽ có mặt ở nhà.
- Bảo thằng bé đừng về nhà chính vội. Nói với nó hãy đến Biệt phủ Hoa hồng ở trước đã.
- Tại sao? - Gia Nguyên khó hiểu nhìn người anh của mình.
- Có những chuyện đã giấu thì phải giấu đến cùng.
- Em hiểu rồi. Em sẽ không để bố mẹ biết...
------------------------------------
Hộp tin nhắn:“Tôi đã hoàn thành xong nghi thức giới thiệu rồi. Phần mở màn vở kịch dựa đành phiền cậu.”