TRỞ VỀ NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU (2)
Hiroto mơ hồ tỉnh lại, ánh sáng của đèn điện trong căn phòng khiến cậu chói mắt. Đau đớn giày vò cậu suốt cả ngày hôm qua cũng vơi bớt. Thoang thoảng trong không gian vương lại hương trà xanh thanh mát, hệt như hương thơm của đồi trà trong nắng sớm và sương mai.
- Tỉnh rồi, cậu Ikumi tỉnh lại rồi.
Tiếng các nữ y tá reo lên khe khẽ, và tiếng thở dài nhẹ nhõm của các bác sĩ đã nói cho Hiroto biết rằng cậu vẫn còn sống. Cậu mơ hồ nghe thấy cả tiếng máy điện tim đang chạy, và cả tiếng chim chóc mơ hồ từ đâu lẻn vào phòng.
- Cậu Hiroto, cậu nhìn thấy chúng tôi chứ? Có nghe rõ tôi đang nói gì không? - Một vị bác sĩ già hỏi.
Mệt nhọc và đau đớn hành hạ thể xác Hiroto không biết bao nhiêu lâu, chúng khiến cho hệ tuần hoàn của Hiroto vận hành một cách đầy khó nhọc. Hiroto khó khăn gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, cậu thấy ổn chứ? Bụng còn đau không?.
Câu trả lời mà vị bác sĩ nhận được là một cái lắc đầu.
- Được rồi, việc quan trọng nhất bây giờ của cậu là nghỉ ngơi. Điện tâm đồ cho thấy nhịp tim và hệ thống tuần hoàn của cậu đã ổn định rồi, ít nhất là không còn quá nhập nhằng và lộn xộn nữa. Kết quả siêu âm cũng cho thấy rằng thai nhi cũng ổn định. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm kỹ hơn, để đảm bảo rằng cậu và đứa nhỏ hoàn toàn mạnh khỏe.
Các bác sĩ nhắc nhở người bệnh, và nhận lại được một cái gật đầu cảm ơn đầy khó khăn. Họ mở hé rèm cửa để ánh sánh mặt trời chạy vào phòng, sưởi ấm không gian đầy mùi thuốc sát trùng và cồn y tế. Cánh cửa ra vào được mở ra, và sau đó khép lại khi đã tiễn các bác sĩ rời khỏi căn phòng.
Hiroto mơ hồ nhớ lại giấc mơ về Phó Tư Siêu và bản thân cậu những ngày cả hai vẫn còn đang ở Canada. Tha thứ? Hai chữ nói ra thật dễ dàng mà thực hành lại khó biết bao nhiêu. Phải làm sao khi mà ta quá ích kỷ khi biết rằng trước khi yêu ta, người ta yêu đã từng yêu người khác? Và phải làm sao khi người họ từng yêu lại chính là máu mủ của mình?
Hương trà thanh mát đánh thức giác quan của Hiroto. Hương thơm này thật khiến tâm tình người mới tỉnh lại sau một cơn mê dài cảm thấy dễ chịu. Nó như một liều thuốc giúp con người ta thấy thư thái hơn, tâm tình rối bời cũng nhẹ đi nhiều. Hiroto bỗng nhiên rơi nước mắt: người ấy cũng mang hương trà, là mùi hương của sự thanh bình và ấm áp.
Mi mắt cậu nặng nề khép lại, ép cho hạt lệ nhỏ lăn dài: "... anh nhớ vòng tay của em rồi..."
Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt là như thế nào? Ấy là khi bạn thấy người mình thương ngay trước mặt, lại còn khóc nữa, nhưng chẳng thể nào đến gần...
Không đến gần anh không phải vì không muốn; mà là vì em vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt. Em và anh: biết hôn nhân hợp đồng là nghĩa vụ phải thực hiện mà sao cứ cố chấp nảy sinh tình cảm để rồi kết cục là đau thấu tâm can? Em và anh: hai ta bị ngăn cách bởi quá nhiều bí mật, đến nỗi chỉ cần vỡ lở là định sẵn sẽ mất nhau cả đời?
![](https://img.wattpad.com/cover/263314356-288-k1292b3.jpg)