ANH ĐI MẤT RỒI, CÒN EM Ở LẠI...
Sau vụ lùm xùm đó, có một số quan hệ mờ nhạt dần, nhưng có một số người quan hệ lại phục hồi rất tốt.Ví dụ điển hình như hai thằng bé Alpha và Omega thuộc chi thứ trong nhà Ikumi. Sau vụ thức trắng cả đêm để truy tìm thủ phạm đó, hai đứa trẻ đã không còn quá xa cách như ngày trước.
- Eisho, anh Eisho...
- Gì nữa, anh đã nói rất rõ mọi chuyện rồi mà. Em chỉ cần như này... và như này....
- Không, em không hỏi công chuyện đó, ý em là... có cô nàng Omega nào đó đang tìm anh ngoài kia kìa. Hình như là của bố mẹ anh giới thiệu cô ấy đến gặp anh.
- ??? Không, không gặp. Có đánh chết anh cũng không gặp.
- Thế anh bảo em làm sao ăn nói với người ta đây? Em không biết gì về chuyện này đâu nhé, em chỉ chuyển lời thôi.
- Thì... - Đáy mắt Eisho bỗng hiện lên vẻ xấu xa, quét một lượt từ trên xuống dưới người Ryo - Thì em cứ bảo em là Omega của anh là được. So easy!
- Đượ... Không đúng, anh bị điên à? Chúng ta chung một dòng máu đấy!!!
- Thế nhá, Ryo! Anh đi công chuyện! Bye bye!
- Đừng hòng chạy, đứng lại cho em, tên Alpha xấu xa kia!!!
Hoặc như Tinh Đặc và Alice. Kể từ ngày Alice trả cho cậu chiếc bút ghi âm năm ấy, hai người đã hoàn toàn chẳng còn liên lạc gì nữa. Ngày hai chị em Alice và Chianti lên máy bay về Anh, cậu cũng không đến tiễn; chỉ có mình cô con gái nhà Ikumi đến chào tạm biệt.
- Cảm ơn cô vì đã đến tiễn chúng tôi.
- Không cần cảm kích. Tôi chỉ làm vì gia tộc của mình thôi.
Còn về chuyện của hai người nào đấy, thì thật sự... chẳng tốt tí nào.
---------------------
Dinh thự nhà Ikeda...Nasae như một công chúa ngồi bên cửa sổ, ngạo nghễ đưa tay vuốt lông chú chó nhỏ.
- Em đã bảo rồi mà. Tên đó không xứng với anh, chỉ có em mới xứng với anh mà thôi, Hiro.
Ánh mắt kiêu ngạo đến cực đại khẽ ngước lên bầu trời xanh mướt rồi chạm đến tấm ảnh một chàng trai với nụ cười rực sáng đặt ngay ngắn nơi chiếc tủ đầu giường.
Một tiếng “rầm” vang lên cắt đứt dòng mộng tưởng của cô nàng. Bố cô ta bước vào phòng.
- Bố, bố đã thấy....
Một cái tát trời giáng rơi ngay xuống gương mặt nàng beta xinh đẹp.
- Sao bố lại...
- Còn hỏi? Đã dạy mày nhiều như thế, tại sao mày không thể thông minh ra được chút nào? Ai? Ai cho mày lá gan để mày đụng tới hai đứa nó hả?!
- Chẳng ai cho con hết! Là tự con, là tự con có cái gan tày trời đó đấy. Sao nào? Chính bố cũng thế đấy thôi. Trước mặt thì tỏ ra vui vẻ, sau lưng thì ngấm ngầm chèn ép Trương gia tại Đại lục. Bố tưởng họ không biết sao? Họ chỉ là chưa muốn xuống tay thôi.