SỰ TRỞ LẠI KHÔNG LỜI BÁO TRƯỚC
Hôm đó ở Ôn Châu trời mưa rất lớn.
Trong một văn phòng cao cấp, có một thiếu thiên anh tuấn, ngũ quan như ngọc đang ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khung trời mưa nặng hạt.
Tiếng gõ cửa vang lên, không nhanh không chậm; theo đúng tiết tấu như ai đang gõ nhịp cho bản nhạc.
- Vào đi.
Một chàng trai mang theo hương gỗ đàn hương bước vào phòng, nở một nụ cười đắc thắng.
- Hiroto, chúng ta đã có trong tay các báo cáo về các vụ phạm pháp và buôn bán hàng giả của nhà Ikeda rồi. Còn đây là tình hình doanh thu của các công ty con thuộc châu Âu và một số nhánh nhỏ ở Mỹ. Còn nữa, buổi đấu giá đã thành công ngoài mong đợi: đúng như dự tính của chúng ta, Châu gia đã có trong tay viên ngọc lục bảo lớn nhất thế giới.
Người thiếu niên kia vẫn không rời mắt khỏi khung cửa mưa rơi nặng hạt, nhàn nhạt hỏi:
- Hạo Nhiên này, anh cũng ở bên cạnh em được một năm có lẻ; vậy thì hai ta đã lằm được những gì nhỉ?
Chàng Alpha trước mặt hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời:
- Em đã rất thành công trong việc nần đỡ cho thương hiệu mỹ phẩm của Trương gia trở thành tên tuổi có tiếng trên thế giới; giúp Tập đoàn tài phiệt Ikumi thành côn phục hồi và phát huy tối đa tên tuổi của mình. Các thương hiệu của Ikumi, bất kể là may mặc hay gia dụng đều được ưa chuộng. Ở nhiều nước, thậm chí còn đánh bại cả các thương hiệu lâu đời ở quê nhà nữa...
Hạo Nhiên nói, không ngưng nghỉ.
- Và hơn hết...
Anh bỗng ngừng lại, chớp mắt nhìn Hiroto. Cậu cũng nhìn lại anh: cậu biết anh đang muốn nói gì.
- Hơn một năm, cũng đủ thời gian để em thức hiện lời hứa với gia đình của mình rồi nhỉ?
- Lời hứa?
- Đúng, lời hứa với bố mẹ trước khi em trốn sang đây. Em đã để lại nó trong một phong thư ở bàn ăn trước khi lên máy bay.
- Thật là... - Hạo Nhiên bật cười - Em vẫn chẳng thay đổi gì cả, y như ngày nhỏ.
Hiroto cũng nở một nụ cười nhẹ, rồi rất nhanh chuyển giọng nghiêm túc:
- Hạo Nhiên, anh còn nhớ mục đích của em khi sang đây chứ?
- Tất nhiên. Anh... vẫn nhớ.
- Và để hoàn thành mục đích của mình, em cần anh giúp em thêm lần nữa. Trong vòng một tháng, không cần biết là bằng cách nào, phải khiến cho mọi nguồn đầu tư vào công ty nhà Ikeda tự động rút hết.
- Không cần một tháng đâu, hai tuần là đủ rồi. Chúng ta bây giờ rất mạnh và có tiếng nói trong việc đó. Thế nào, đánh sập Ikeda chứ? - Diệp chủ tịch ôn hòa thường ngày giờ đây như biến thành người khác. Ánh mắt anh sâu không thấy đáy, anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi: dám tổn thương người anh quan tâm, anh sẽ cho họ thấy hậu quả kinh khủng như thế nào.
- Không cần như thế. Em sẽ mua lại nó, rồi thay bằng tên của nhà Ikumi.
Bao lâu nay lão già kia hả hê với những chiến lợi phẩm của lão đã đủ rồi. Thay tên Tập đoàn, đó là sự nhục nhã lớn nhất mà nhà Ikeda phải chịu khi mà dám si tâm vọng tưởng với những thứ vốn dĩ là của nhà Ikumi.