Tôi dậy trễ. Mẹ phải chở tôi đến trường cho kịp giờ học. Lúc ngang qua ngã tư, tôi thấy Bảo đang đạp xe chậm rãi dường như chẳng nghĩ gì đến giờ giấc. Mẹ nói khẽ:
"Bảo kìa con."Nhưng tôi im lặng, ra vẻ đang chăm chú nhìn gì đó mà không nghe thấy lời mẹ. Tôi không muốn cất tiếng gọi Bảo, tôi sợ như nhiều lần trước, Bảo sẽ lại làm ngơ, lạnh nhạt với tôi. Tôi không muốn cái cảm giác đó một lần nào nữa, đặc biệt là ngay trước mặt mẹ. Sẽ có rất nhiều câu hỏi. Và dù là dịu dàng hay an ủi, tôi biết, những câu hỏi đó chỉ càng làm tôi nhìn thẳng vào sự thật: Một điều gì đó vỡ tan rồi.
1. Tôi với Bảo gặp nhau lần đầu tiên hồi nào tôi cũng không còn nhớ nữa. Hồi nhỏ, mẹ hay chở tôi tới nhà Bảo chơi. Hai đứa tôi hay ngại ngùng nhìn nhau, nhưng chẳng khi nào nói chuyện. Giữa những đứa con nít thích nép sát vào mẹ, dường như có một ngăn cách vô hình làm chúng chỉ thích quan sát nhau. Bảo bằng tuổi tôi, nhưng nó thấp và ốm hơn tôi. Trong lúc hai bà mẹ nói chuyện, tôi lặng lẽ coi Bảo chơi một mình. Nó có một mô hình lắp ghép rất đẹp, một cây súng nước to đùng và những tấm thẻ bài truyện tranh. Tôi thích mê tơi đống đồ chơi của nó. Tôi biết, chỉ cần bước lại gần, thằng nhóc hiền lành đó sẽ cho tôi chơi chung ngay. Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại chỉ đứng nhìn trong suốt một thời gian dài đến vậy. Dù rất muốn mở lời, nhưng tôi đã nhút nhát đợi chờ một điều khác lạ.
Điều ấy cuối cùng cũng đến. Mẹ có việc gửi tôi ở nhà Bảo. Tôi nhìn nó chơi suốt cả buổi sáng mà không có mẹ để thỉnh thoảng chạy lại thủ thỉ điều gì, tôi buồn chán ghê gớm. Lúc ấy, Bảo đang đổ đầy nước vào cây súng. Nó bắn thử lơ đãng và trúng vào tôi. Tôi đứng ngẩn nhìn nó. Bảo có vẻ hơi sợ, nó ấp úng đưa cây súng cho tôi, rụt rè.
“Nè, bắn lại cho huề đi."
Tôi bật cười. Bảo hơi ngơ ngác rồi cũng cười. Chúng tôi bắt đầu chơi cùng nhau. Chơi vui đến nỗi tối hôm đó, mẹ đến đón, tôi dùng dằng không muốn về. Bức tường giữa hai đứa đã tan như mây trôi. Nhũng kỉ niệm của tuổi thơ thật đẹp.2. Cấp Hai, tôi và Bảo học sát lớp nhau. Bảo không cao lên, vẫn nhỏ thó, hiền lành nhưng lại trở nên lạ lẫm. Khi tôi vui mừng vẫy tay chào nó, hoặc thỉnh thoảng chạy đến nói chuyện khi nó đang ngồi cùng mấy cậu bạn trong giờ chơi, Bảo đều trả lời nhát gừng như lảng tránh. Rồi nó kiếm cớ lỉnh đi.
Lâu lâu, tôi hiểu ra rằng Bảo ngại nói chuyên với tôi ở trường. Có lẽ đám bạn của nó chọc ghẹo gì dó. Nên nó làm lơ tôi. Ban đầu thì tôi không thấy buồn, chỉ thấy hơi ngạc nhiên và tủi thân. Nhưng rõ ràng một lần nữa, giữa chúng tôi, bức tường ngăn cách lại được dựng lên. Thậm chí, còn kinh khủng hơn một tí, bức tường ấy làm bằng băng, đụng vào rất ê buốt, chẳng phải chút sương mù của ngày xưa. Những cái vẫy tay được thay dần bằng quay mặt đi như không thấy, như chưa từng quen biết. Đôi khi hai đứa cũng muốn nói với nhau, vì có câu chuyện cần kể ngay, nhưng vẫn phải chờ đến lúc gặp nhau ở nhà, ở ngoài trường, ngoài tầm mắt của đám bạn học ưa chọc ghẹo.
Không biết Bảo cảm thấy thế nào. Tôi thì đã manh nha mệt mỏi. Có phải tôi đang gây phiền phức cho cuộc sống của Bảo không? Tôi cảm thấy một chút tự ái trong mình. Tôi vẫn đôi lần vẫy tay chào nó ở hành lang, nhưng tuyệt nhiên không bắt chuyện, cũng không chờ đợi nó vẫy tay chào đáp lại. Tôi chỉ chào nó như đó là chuyện nên làm, là thói quen khi gặp một người quen nào đó. Tôi cũng tiết kiệm những nụ cười. Còn gì vui vẻ với nhau đâu mà phải nhoẻn cười gượng gạo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Ngắn Trà Sữa
Short StoryMình lấy mấy truyện này trên kenhtrasua.com , dành cho các bạn yêu truyện ngắn trên báo hoa học trò và trà sữa cho tâm hồn nhé ! :) Mà cũng nói thêm, có nhiều truyện ra từ rất lâu rồi nhưng mình vẫn đăng. Thông cảm nha...