Chiếc valy màu đen

639 11 0
                                    

Hành khách xa lạ vẫn lướt qua nhau như những chiếc bóng im lặng.

Tôi không biết phía sau họ ẩn chứa điều gì, và họ cũng vậy.

Nhưng, ai cũng có một câu chuyện để kể...

Khi tôi còn nhỏ và vẫn ham chơi, tôi kết bạn với đám nhóc cùng phố, cùng trường hoặc chẳng cùng gì. Tôi vẫn nhớ mẹ tôi thường xuyên phàn nàn về điều đó, chắc vì không muốn tôi hư người vì "gần mực"; trong khi đó cha nhất mực bảo vệ tôi trước mẹ. Tôi vẫn nhớ, câu cha hay nói với mẹ (và tôi): Con người chẳng có ai tốt hoàn toàn, lại càng không có ai xấu hoàn toàn. Bản thân mỗi người là tập hợp của những thứ rất hỗn loạn và phức tạp, chúng ta vừa sống vừa học cách gạn lọc. Đó là còn chưa nói cuộc đời vốn rất khó để phân định đúng sai, ranh giới giữa tốt xấu thật sự không rõ ràng như người ta vẫn tưởng...

Tháng Năm. Không khí thoáng đãng và mát mẻ. Điều này không thường thấy ở một đất nước nhiệt đới rõ rệt như Thái Lan. Thông thường, trước tháng Sáu, bạn sẽ không tìm thấy chút khí hậu mát mẻ nào tại đây, không khí bao giờ cũng khô và nóng. Thế nên, tôi tranh thủ ca nghỉ giữa giờ để ngồi thảnh thơi phía cổng sau, tận hưởng những luồng khí lưu thổi từ biển chứa độ ẩm dễ chịu đang dạo quanh sân bay.

Tôi làm việc tại sân bay Suvarnabhumi đã được hơn hai tháng, kể từ khi chính thức chọn được chỗ thực tập sau khi học kỳ chính thức một năm thứ ba bắt đầu. Điều này có thể coi là thoả mọi nguyện ước, bởi ngay khi gia nhập Học viện Hàng không Singapore, tôi đã nghĩ rằng Suvar sẽ là sân bay mà tôi muốn được thực tập nhất. Lý do rất đơn giản là vì vẻ đẹp tinh tế, mạnh mẽ và giàu tính nghệ thuật của nó, chứ không thực dụng và máy móc như sân bay Chagi của Singapore, hoặc vì tôi mê mẩn đồ ăn Thái, như nhiều cô gái khác. Tại tháp điều khiển trung tâm, tôi là thực tập viên nữ duy nhất trong số hơn năm mươi nhân viên kiểm soát không lưu - điều này thay vì áp lực, lại tạo cho tôi sự thích thú nhất định khi những đồng nghiệp nam thân thiện người Thái luôn hết mình chỉ bảo cho tôi.

Ngồi ngồi ăn bánh kẹo thịt bò tại cổng ra vào tầng sáu, gần với khu vực Sky Lounge danh tiếng. Qua lớp kính, những hành khách xa lạ lướt qua lướt lại im lặng, kéo theo những va li nặng trịch đủ màu sắc. Đối với tôi, họ giống như những sinh vật đến từ hành tinh khác, chỉ tình cờ transit tại sân bay Trái Đất, không biết một thứ ngôn ngữ chung nào. Cứ nghĩ đến sự thờ ơ đã thành tính cố hữu của con người là tôi lại thấy rùng mình. Vừa ngoặm một miếng burger thật lớn, tôi vừa nhân thể suy nghĩ về cuộc đời như vậy.

Tôi có thể hỏi cô một câu được không? - Một giọng nói vang lên rất gần.

Tôi giật mình quay lại. Thật may đó không phải là một sinh vật hành tinh khác với tám chân như tôi đang tưởng tượng. Đó là một chàng trai bình thường, thực ra là đẹp trai hơn mức bình thường. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ với độ dài vừa đủ, được vuốt gel rất thời thượng. Đôi mắt sâu với hàng lông mày nhỏ hơi vểnh lên, khóe mắt dài và ướt. Hàm râu quai nón ngắn bắt từ mai xuống cằm giữ cho khuôn mặt nét hài hòa tuyệt đối cạnh đôi môi mỏng.

Cô có thể nói được tiếng Anh chứ? – Vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt của chàng trai khi thấy tôi im lặng.

À, xin lỗi, có. Anh cứ hỏi đi. – Tôi giật mình như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng kẹo, qua thứ giọng này tôi đoán rằng anh ta đến từ một nước nào đó thuộc Bắc Âu.

Truyện Ngắn Trà SữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ