1. Tôi vẫn còn nhớ, đó là một ngày mùa Đông. Chúng tôi ngồi ở tiệm cà phê nhỏ, lát gạch hoa trắng xanh, kiểu gạch vuông 20.20 từ hồi xưa. Bàn ghế gỗ cũng bé tin hin, sơn màu nâu sẫm gần như đen.
Tiệm cà phê hay mở nhạc cũ cũ xưa xưa. Như lúc này, tôi đang nghe
Something in the way shw moves
Attracts me like no other lover… (*)
Tôi quay nghiêng nhìn sang Vil. Cô đang ngọ nguậy ngóng ra ngoài phố. Nhìn trái rồi nhìn phải.
- Cái nhà kia hay kìa. Èo cái cột điện kia mạng nhện kinh khủng, ôi, cây bàng đẹp quá!
Tôi nhìn ra gốc bàng nghiêng nghiêng bên kia đường. Không đoán được cây bao nhiêu tuổi, mà thân cao vút, tán xòe rộng chờm sang tận vỉa hè phía bên này. Từng chiếc lá trên cây đều đã chuyển màu đỏ ối, rực cả con phố. Sắc lá đường như còn vương xuống, nhuộm đỏ tía khăn quàng của Vil.
- Này, hôm trước tớ gặp Aan.
- Aan, thích cà phê như cậu và thích chu du như cậu và tặng cậu cà phê dù mới gặp một lần, tuy rằng cà phê có vị hơi chua. Đấy hả?
- Ý, sao cậu nhớ thế!
- Gặp Aan có gì hay không?
- Ờ thì Aan kể chuyện tình yêu của cậu ấy...
2. ...Và khi Aan kể xong, cậu ta hỏi tớ, rằng, rốt cục là cô ấy nghĩ gì. Tớ nói, "thật chẳng có gì nhức đầu hơn là đoán suy nghĩ của bọn gái. Thà hỏi tớ về bọn trai còn dễ hơn", Nhưng vừa nói xong thì tớ đã biết là mình lỡ lời. Y như rằng. Cậu ta hỏi luôn: "Thế thì bọn trai nghĩ gì"
Tớ đành phải trả lời rằng, tớ cũng không biết là bọn trai nghĩ gì nốt!
Chẳng hạn, Z, một anh bạn tớ rất quý. Anh ấy chia tay chị người yêu tri kỷ, chị người yêu mà suy nghĩ và tính cách giống hệt anh ý. Rồi cuới một người khác. Tớ đã thực sự không hiểu tại sao. Sau này, anh ấy giải thích rằng, người đó phù hợp để làm vợ hơn là người yêu tri kỷ kia. Một người như thế sẽ đủ an phận ở nhà trông nom cửa hàng truyền thống của gia đình anh, một người như thế sẽ đủ ngoan ngoãn để sống chung với bà mẹ khó tính của anh.
Tớ thấy thật là sốc khi mà người ta quyết định hôn nhân không dựa vào, hay là, dựa vào rất ít tình yêu như thế. Nhưng tớ lại nghe chuyện chồng chị, sắp ly hôn vì không còn yêu chồng chị nữa. Mà anh chị ấy đã cuới nhau vì tình yêu.
Rốt cục tình yêu là sao? Và rốt cục, mọi người nghĩ thế nào?
Tớ thấy thật là rủi ro khi phải đoán xem ai nghĩ gì.
3. - Làm sao mà tớ đoán được, đúng không?
- Đúng. Thế Aan không nghĩ thế à?
- À không. Nhưng mà đây không phải là vấn đề chính.
- Thế vấn đề chính của cậu là gì vậy?
Vil lưỡng lự ngó tán bàng một lúc rồi mới đáp lời.
- Aan rất thông minh, đủ để biết mình muốn làm gì trong đời, làm gì với cuộc đời của cậu ấy. Nên tớ thấy mình thật ngu khi lảm nhảm một đống chuyện như thế. Aan không cần nghe tớ lảm nhảm. Cậu ta chỉ kể chuyện vì cần người nghe thôi chứ không phải đề tìm giải pháp.

BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Ngắn Trà Sữa
Short StoryMình lấy mấy truyện này trên kenhtrasua.com , dành cho các bạn yêu truyện ngắn trên báo hoa học trò và trà sữa cho tâm hồn nhé ! :) Mà cũng nói thêm, có nhiều truyện ra từ rất lâu rồi nhưng mình vẫn đăng. Thông cảm nha...