Và như thế là đủ nhớ cô ấy

737 14 0
                                    

Tôi chạy theo thật nhanh về phía trước, đến gần trước cửa khách sạn, tôi lao vào quầy tiếp tân, nói nhanh số phòng rồi gần như giật lấy cái chìa khóa... Tôi chạy như điên trên thang bộ. Cắm chìa khóa vào và xoay, tôi đẩy cửa vào....

***

Mùa hè đến nhanh trong những cơn mưa đầu mùa. Gay gắt và bất chợt. Không khí hơi ẩm của điều hòa trong Ibox khiến tôi thấy ngột ngạt. Tôi thả lỏng những khớp ngón tay, vuốt ve chiếc violon yêu quý. Mỗi thứ năm hàng tuần tôi lên đây và chơi nhạc. Công việc làm thêm không mang lại quá nhiều tiền, nhưng nhiều cảm xúc và sự thích thú. Tôi nhận thấy ở Ibox một vẻ dịu dàng và yên ả. Đến ngay cả khi đông, quán café cũng không ồn ã như nhiều nơi khác. Tôi chơi nhạc cùng vài người bạn cùng học trung cấp nhạc viện, những bản industrial quen thuộc được ưa thích, hoặc đôi khi là theo yêu cầu của khách. Dần đã quen với việc tạo dựng nghệ thuật ngay cả nơi người ta không quá chú tâm, tôi chơi nhạc một cách cá nhân. Đôi khi thờ ơ, đôi khi cao trào. Đôi khi mang cả sự chán nản đơn thuần vào từng nốt nhạc.

– Đến lâu chưa – Dương bước vào với chiếc guitar đeo sát sau lưng.

– Vừa xong – tôi mỉm cười.

– Uống gì không?

– Nước lọc!

– Tinh khiết quá phải không – Dương phá lên cười.

– Tốt cho cảm giác – tôi trả lời đơn giản.

– Đan đâu?

– Nàng vào restroom.

Khi Đan đã quay lại và ngồi vào chiếc piano, nhấn dạo vài phím trầm, thì Dương đặt ly nước lọc của tôi xuống bàn, mở guitar.

– Bắt đầu bằng?

– Lady first. Đan chọn đi.

– November Rain hoặc là Love story? – Đan mỉm cười.

– Mạnh mẽ một chút, chuẩn cho ngày hôm nay, từ sáng đến giờ toàn gặp chuyện đáng yêu – Dương lại phá lên cười, cậu ta có kiểu cười không nhầm được.

Tôi lật lật sang bản sheet của November Rain. Guns luôn là một biểu tượng âm nhạc với từng đứa trong nhóm. Việc được chơi nhạc của Guns luôn tạo cảm hứng tuyệt vời cho chúng tôi. Khi đoạn dạo đầu bất hủ vang lên, tôi chợt nhận ra một cô gái ngồi phía quầy bar quay lại chăm chú nhìn tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy ánh mắt đó như đẩy tôi lên giữa không trung và rơi phịch xuống đất. Chỉ một khoảnh khắc. Rồi mọi thứ trở lại "bình thường". Nhưng từ đó đến hết bản nhạc, tôi không tài nào lấy lại được sự tập trung vốn có. Ibox vốn không nhiều những vãng khách trẻ, và việc một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài và đôi mắt tuyệt đẹp nhìn tôi trong một giây, cũng làm tôi thấy mình sốc đến choáng váng.

– Sao thế? – Đan hỏi khi chúng tôi kết thúc bản nhạc thứ năm, Đan nhạy cảm với âm nhạc đến mức kỳ quái – Trừ Always, các bản khác cậu chơi như vô hồn.

– Nghỉ một chút – tôi gật gù, cố lấy lại phong độ của trưởng nhóm.

Dương rời chiếc guitar, nhún vai.

Tôi bước về phía quầy bar, ngồi cách cô gái chừng năm ghế, chờ chàng trai bartender ra để order một thứ đồ uống gì đó. Chút sau, chàng trai bartender bước về phía tôi.

Truyện Ngắn Trà SữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ