1.Thứ Bảy, không phải đi học nhưng tôi vẫn đến trường để rúc trong thư viện hoàn tất đống bài tập về nhà và chỉ ra về khi cô thủ thư thông báo sẽ đóng cửa trong ít phút nữa. Chưa đến năm giờ chiều nhưng chỉ còn lưa thưa nắng. Tôi dắt xe ra khỏi cổng rồi chậm rãi đạp những vòng đầu tiên, những vòng nối tiếp.
Trường học nằm ở ngoại ô của một thị trấn nhỏ. Hai bên đường là cánh đồng lúa vàng trải rộng, miên man đến tận chân ngọn núi phía xa xa. Tôi rất thích gam màu vàng ấy. Đôi lúc mơ mộng, tôi thường ước mình có một đôi cánh, dĩ nhiên là đôi cánh biết bay. Khi ấy, tôi sẽ mang theo chiếc máy ảnh và bay lên cao, ghi lại khoảnh khắc gam màu vàng mướt mải ấy rực lên trong nắng, sẽ thấỵ cả những mái ngói bé xíu xỉu xiu, thấy cả nhà máy bút chì nơi bố tôi làm việc, thấy cả đám học sinh tíu tít chuyện trò trên đường từ trường về nhà,... Đang co chân chuẩn bị tiếp tục thì nhìn thấy Huy ở bên kia đường. Dưới ánh nắng cuối chiều, gương măt Huy nom rất hiền. Tôi nghĩ mình thích cậu ấy. Một chút. Nhưng mà, chuyện đó để sau. Huy bảo để Huy cầm lái, chở tôi về. Cậu ấy vừa bước ra từ cửa hàng sách. Huy rất thích đọc, chủ yếu là những cuốn thuộc mảng công nghệ thông tin và kỹ thuật. Chúng tôi kể với nhau về nhiều thứ. Huy hứa chắc nịch, sau này nhất định sẽ tự lái máy bay chở tôi lang thang khắp nơi, để tôi có thể nhìn thấy thị trấn từ trên cao mà chẳng cần đến một đôi cánh (hiển nhiên) không có thực.
"Nhưng với điều kiện, khi ấy, mua một chiếc máy bay chỉ... đắt như sở hữu một em xe đạp cơ”
Đương nhiên là tôi biết chuyện ấy chẳng bao giờ có thể xảy ra. Nhưng cảm giác có một người ở đó, lắng nghe và đồng tình với những ý nghĩ viển vông của mình thực sự rất dễ chịu. Bóng tối chậm rãi đổ xuống sau lưng, những vòng xe cứ quay đều, quay đều trên các cung đường nhộn nhịp mà bình yên của thị trấn.
2.Huy học cùng trường tôi nhưng khác lớp. Gần bốn tháng trước, bố con cậu ấy chuyển đến thị trấn, trở thành hàng xóm cách nhà tôi tám căn. Những buổi học ở trường thường bắt đầu từ 9 giờ sáng và kết thúc lúc 1 giờ chiều. Chúng tôi thường ăn sáng ở nhà rồi cùng nhau đạp xe tới lớp. Trường chẳng bao giờ điểm danh, cũng không có nhiều quy định nên tụi học sinh chúng tôi thường chỉ ghé những buổi thảo luận nhóm hoặc nhũng giờ học có giáo viên chúng tôi thích. Tôi không học cùng lớp Huy, những môn học đăng ký cũng khác nhau nên thi thoảng, tôi đi học, cậu ấy ở nhà. Hoặc ngược lại.
Hôm nay là thứ Ba, tôi không có tiết học nên ngồi nhà làm bài tập ngoại ngữ. Những trạng sách chằng chịt các đường nét viết bằng bút ch ì, sai lại tẩy, sai lại tẩy. Chiếc bút chì này được sản xuất ở nhà máy của bố, chất lượng ngòi cũng như chiếc tẩy nhỏ gắn ở đầu bút thực sự rất tốt. Nhiều nhà máy bắt đầu chuỵển sang thiết kế những chiếc bút chì vỏ nhiều màu sắc khác nhau, riêng nhà máy của bố vẫn trung thành với màu vàng cổ điển. Bố kể, rất nhiều năm về trước, khi bút chì lần đầu tiên được tạo ra từ vỏ cây và than chì, người ta đã chọn màu vàng để sơn cho nó. Một phần để không bị lẫn với bàn gỗ cùng màu, phần vì màu vàng mang lại cảm giác “Vua chúa". Thời gian sau này, rất nhiều thay đổi được thêm vào quy trình sản xuất bút chì, nhưng riêng màu vàng vẫn được giữ lại. Tôi đọc sách, người ta bảo gam màu ấy có khả năng tăng cường trí nhớ, rất tốt cho não bộ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Ngắn Trà Sữa
NouvellesMình lấy mấy truyện này trên kenhtrasua.com , dành cho các bạn yêu truyện ngắn trên báo hoa học trò và trà sữa cho tâm hồn nhé ! :) Mà cũng nói thêm, có nhiều truyện ra từ rất lâu rồi nhưng mình vẫn đăng. Thông cảm nha...