Edit by ttan
Đương nhiên là không cần.
Cô định từ chối theo bản năng, chưa kịp mở miệng, trên eo đau nhói.
Tang Diệp nhéo cô một cái không chút lưu tình, lấp lời từ chối của cô trong miệng: "Vậy làm phiền Hướng tiên sinh rồi. Lưu Thư, về đến trường thì gọi cho chị." Nói xong còn khẽ đẩy cô một cái, thực sự hận không thể đẩy luôn cô vào trong lòng Hướng Đông Dương.
Dương Lưu Thư không còn lời gì để nói, chịu đựng đau đớn trên eo, vẫn chống cự lần cuối: "Kỳ thực không cần, tôi......"
"Đi thôi." Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội phát biểu ý kiến lần nữa, đi ra cửa trước, rồi dừng ở cạnh cửa chờ cô.
Tầm mắt những người khác rơi hết lên người cô, vẻ mặt khác nhau.
Trước trăm mắt dõi theo, làm thế nào cũng xấu hổ, chẳng thà rời đi ngay lập tức.
Cô chào hỏi với Tang Diệp, ôm áo khoác lông vũ lên, vội vàng đi theo.
Ra khỏi phòng, nhiệt độ lập tức giảm xuống không ít, áo khoác của anh vẫn vắt trên khuỷu tay, không có ý định mặc vào.
Dương Lưu Thư cảm thấy lạnh, im lặng mặc áo khoác vào.
Hướng Đông Dương đột nhiên dừng lại.
Cô vừa mới xỏ được một tay, một tay khác đang chuẩn bị nhét vào tay áo, thấy anh dừng lại, động tác trên tay dừng lại, sững sờ nhìn anh.
"Mặc xong đi đã." Anh nói.
Lúc này cô mới hiểu dụng ý của anh, cúi đầu yên lặng nhét cánh tay vào trong tay áo, rồi kéo khóa lên, lại rút mái tóc cuộn trong cổ áo ra.
"Xong rồi." Cô ngẩng đầu nhìn anh, gắng gượng mỉm cười.
Anh gật đầu: "Đi thôi."
Anh nhìn cô mặc áo khoác, bản thân thì vẫn không có ý định mặc áo khoác vào, cô nhìn lớp áo sơ mi phong phanh trên người anh kia, trong lòng tò mò: Chẳng lẽ không lạnh sao?
Nhưng ngại hỏi.
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên anh nói: "Còn nhớ tôi không?"
Câu hỏi quá đột ngột, cô nhẹ nhàng "Hả" một tiếng, không kịp phản ứng.
Anh nhìn cô một cái, hơi nghi hoặc: "Mấy năm nay, chắc tôi không thay đổi nhiều đâu nhỉ?"
Lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần, vì thế càng kinh ngạc hơn.
Anh vẫn nhớ cô ư?
Không phải nói người sang thường hay quên sao?
"Nhưng em thì thật sự trưởng thành rồi. Hồi đó hình như chỉ đến đây tôi, đúng không?" Anh duỗi tay khoa tay múa chân trên chỗ đầu vai thấp nhất của mình một chút, "Sao, nhớ không?"
Câu này hỏi ngược lại cũng gần giống vậy.
Cô hơi lúng túng, bất giác cắn môi dưới, gật đầu: "Nhớ. Chú...... Hướng."
Hướng Đông Dương lại lộ ra loại biểu cảm như lần trước, khẽ mỉm cười: "Chú? Tôi có thằng em, cũng đang học ở đây, lớp 11."
BẠN ĐANG ĐỌC
Say Mê
General Fiction[Hoàn] SAY MÊ Tác giả: Thường Duy Hoan Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, 1v1, Nữ chủ, Giới giải trí Couple: Dương Lưu Thư - Hướng Đông Dương Số chương: 55 (43 chương chính văn và 12 ngoại truyện)...