Chap 8: Kí ức về New York

116 9 0
                                    

Sau khi đến sân bay, Thoại Mỹ mới biết đích đến của chuyến đi công tác lần này là New York.

Từ thị vốn có kế hoạch hợp tác với nhà phân phối mỹ phẩm lớn nhất khu vực Bắc Mỹ, chính thức tiến vào thị trường Bắc Mỹ.

***Bắc Mỹ: phía bắc của châu Mỹ (gồm Hoa Kì, Canada, Mexico...)

Thế nhưng hai bên vẫn chưa đạt được thỏa thuận do vấn đề liên quan đến phân chia lợi nhuận, thậm chí cuộc đàm phán trước đó còn đứng bên bờ phá sản. Lần đàm phán tiếp theo đáng lẽ diễn ra vào tháng trước, vì Từ Tấn Phu phải nằm viện nên cuộc đàm phán trì hoãn đến ngày hôm nay. Kim Tử Long đảm nhiệm chức tổng giám đốc, anh đương nhiên phải tiếp nhận vụ làm ăn hóc búa này.

New York là một thành phố tuyệt vời.

Thế nhưng về chuyến công tác, Thoại Mỹ không thấy thoải mái: "Hộ chiếu của tôi còn ở nhà."

Trong lòng cô thầm oán trách Kim Tử Long, đi nước ngoài công tác chứ có phải đi chơi đâu? Sao sếp của cô không nhắc nhở cô về nhà lấy hộ chiếu mà bắt cô đến nhà anh một cách khó hiểu.

Thoại Mỹ đang chuẩn bị gọi điện nhờ người nhà cầm hộ chiếu ra sân bay, Kim Tử Long đột ngột dúi vào tay cô một quyển hộ chiếu. Thoại Mỹ mở ra xem, đó là hộ chiếu của cô.

Trong lúc cô còn nghi hoặc, sếp của cô nói bằng một giọng không biết xấu hổ: "Chuyến công tác lần này, tôi không định đưa em đi cùng. Nhưng hôm qua tôi làm việc suốt đêm không ngủ, sang văn phòng em lại thấy em ngủ say sưa, trong lòng tôi mất thăng bằng nên mới quyết định để em cùng đi."

Thoại Mỹ dở khóc dở cười. Thật ra lời giải thích tương đối đáng yêu nhưng cô vốn không có cảm tình với vị sếp mới nên cô tỏ ra bực dọc: "Tại sao hộ chiếu của tôi lại ở trong tay anh?"

"Giám đốc Châu mang đến."

Thoại Mỹ giật mình, do không chú ý nên cô đã bỏ lỡ một tia thăm dò dưới đáy mắt Kim Tử Long. Sau đó anh nói: "Lúc đó em ngủ say quá, cậu ta liên tục gọi cho em mười mấy cuộc. Tôi đã nghe điện thoại giúp em, nhân tiện nhờ cậu ta đưa hộ chiếu của em đến công ty."

Thoại Mỹ không thể tin, tất cả những chuyện này xảy ra ngay trước mắt cô. Cô cảm thấy hơi sợ người đàn ông trước mặt. Cô biết cô không đối phó nổi anh ta nên liếc bốn phía xung quanh, tìm cớ tránh người đàn ông này càng xa càng tốt. Cuối cùng cô cũng bắt gặp Lý Mặc đứng cách đó không xa: "Tôi đi giúp thư ký Lý làm thủ tục lên máy bay."

Nói xong cô lập tức rời khỏi nơi đó, không chậm trễ nửa giây.

Thế nhưng trong chuyến bay dài đằng đẵng, Thoại Mỹ khó tránh khỏi việc đối mặt Kim Tử Long. May mà cô còn có công việc chưa hoàn thành, có thể "giết" thời gian.

Mạng lưới tiêu thụ của Từ thị hiện nay bao gồm cửa hàng mỹ phẩm độc quyền, cửa hàng bán nước hoa cao cấp, cửa hàng mỹ phẩm trong các trung tâm thương mại lớn, cửa hàng miễn thuế tại các sân bay... Hai năm nay còn xuất hiện thêm hướng tiêu thụ mới là các cửa hàng bán lẻ tự chọn và các salon làm tóc chuyên nghiệp.

Trên máy bay không thể kết nối internet, Thoại Mỹ đành phải tiến hành phân tích dựa theo tài liệu cô có trong tay. Thế nhưng điều đó cũng đủ giúp cô bận rộn trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay.

Sếp của cô ngược lại rất an nhàn rảnh rỗi. Anh giở tờ tạp chí du lịch New York ra xem.

Khoang hạng VIP của máy bay chỉ có tiếng gõ bàn phím tách tách của Thoại Mỹ. Không biết bao nhiêu lâu sau, đôi mắt nhức mỏi, cô mới tạm thời rời tay khỏi bàn phím, day day mi tâm. Đúng lúc này, đập vào mắt cô là gương mặt nghiêng của một người.

Theo bản năng, Thoại Mỹ quay sang ngắm gương mặt đó, mới ý thức cô đang nhìn gương mặt nghiêng của Kim Tử Long.

Không biết anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi hay đã ngủ say. Ánh mắt cô chuyển xuống quyển tạp chí đặt trên bàn.

Nếu cô nhớ không nhầm, Kim Tử Long trước đây du học ở Anh. Trong khi New York là địa danh quen thuộc đối với Thoại Mỹ hơn bất cứ nơi nào khác. Nhìn ảnh chụp buổi đêm New York trên tờ tạp chí, cô hơi thẫn thờ.

Cô chưa gặp một nơi nào có cảnh đêm đẹp hơn New York, bởi vì lần đầu tiên cô và Châu Trình đặt chân đến New York khi hai người đi du học là buổi tối. Cả thành phố đèn đóm rực rỡ, xe cộ đông như kiến.

Trong không khí tĩnh mịch, hàng loạt ký ức dội về khiến Thoai Mỹ ngẩn ngơ một lúc. Khi đưa mắt sang bên cạnh, cô thấy Kim Tử Long không biết tỉnh dậy từ bao giờ, đang lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt anh bình thản nhưng đầy sức mạnh. Hai đồng tử sâu hun hút và lạnh nhạt khiến Thoại Mỹ cảm thấy như bị bóc trần trước mặt anh.

Cô ngượng ngùng ho khan một tiếng, đứng dậy: "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."

Kim Tử Long thu lại ánh mắt, hơi tránh người để cô lách ra ngoài.

Vào nhà vệ sinh, Thoại Mỹ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới bắt đầu nghi hoặc, không hiểu tại sao vừa rồi cô lại có cảm giác bị vạch trần bao phủ toàn thân, thậm chí khiến cô không còn đường trốn chạy.

Có lẽ do đôi mắt của người đàn ông đó có thể nhìn xuyên thấu nội tâm con người. Hoặc, vì thứ tình cảm chưa bao giờ nhận được được đối phương hồi đáp, khiến cô cảm thấy không có chốn dung thân.

Thoại Mỹ cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó cô mới rời khỏi nhà vệ sinh. Nào ngờ Kim Tử Long đứng ngay ở ngoài cửa, đầu lối đi chật hẹp. Anh khoanh hai tay trước ngực, gương mặt vô cảm.

***

[LoMy] Càng hận càng yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ