Chap 15: Mệnh lệnh

119 11 0
                                    

Thoại Mỹ lặng người một giây, sau đó cô lập tức quay lại lấy áo sơmi trên ghế sofa khoác vào người bằng tốc độ nhanh nhất. Trong lúc cô bận rộn kiểm tra toàn thân xem chỗ cần che đã che kín, một đôi giày da bóng loáng lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.

Thoại Mỹ hóa đá trong phút chốc. Kim Tử Long tiến lại gần, hơi thở đàn ông của anh bao vây lấy cô, khiến chân tay cô lóng ngóng vụng về. Do dự vài giây, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.

Ở một khoảng cách không xa không gần, dưới ánh đèn không tỏ không mờ, vẻ mặt anh bình thản nhưng dường như chứa đựng điều gì đó khác lạ. Tất cả những biểu hiện thật thật giả giả này khiến Thoại Mỹ thậm chí có ảo giác cô rơi vào trạng thái ý loạn tình mê. Nhưng ảo giác chỉ tồn tại nửa giây, bị cô xua tan ngay tức khắc.

Kim Tử Long nhặt hạt ngọc trai trả lại cho cô. Trong mắt anh dường như có một ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Thoại Mỹ vờ như không biết, nhanh chóng nhận lại hạt ngọc trai rồi quay đầu đi về bàn làm việc của cô.

Đến khi ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, tránh ra người đàn ông nguy hiểm, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đeo kính, giả bộ cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu rồi mở miệng hỏi: “Muộn như vậy rồi tổng giám đốc vẫn chưa về sao?”

“Tôi đợi em.”

Trái tim Thoại Mỹ đập loạn một nhịp. Giọng nói dịu dàng của người đàn ông này cực kỳ dễ nghe. Phản ứng có thể gọi là “rung động” bị cô đè nén ngay. Cô cố cất giọng thản nhiên: “Vậy à? Thế thì ngại quá, tôi vẫn chưa làm xong việc, tổng giám đốc cứ về trước đi.”

Kim Tử Long không đáp lời.

Căn phòng trải thảm nên Thoại Mỹ không nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng cô có thể cảm nhận rõ anh vẫn chưa rời đi. Trong lúc cô còn đang phân vân không biết nên ngẩng đầu hay tiếp tục giả bộ cúi mặt vào đống tài liệu, một hình bóng đột ngột đổ xuống tập tài liệu của cô.

Kim Tử Long đang ở phía đối diện cô, hai người chỉ cách nhau một cái bàn. Do trong phòng chỉ bật ngọn đèn bàn nên hình bóng anh đổ dài, gần như bao trùm người cô.

Thoại Mỹ nắm chặt cây bút trong tay, sống chết không chịu ngẩng đầu. Kim Tử Long giơ tay đóng tập tài liệu của cô. Cô giật mình, vừa ngẩng lên nhìn anh liền bị anh tháo kính khỏi mắt. Người đàn ông này hành động cực kỳ chuẩn xác và nhanh gọn. Tầm nhìn của Thoại Mỹ mờ đi trong giây lát, cô ngây người một lúc mới nhận ra kính của cô đang nằm trong tay anh.

Cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã cướp lời: “Bây giờ tôi ra lệnh cho em, mau đi về nghỉ ngơi.”

Thoại Mỹ cảm thấy hoang đường, cô bất giác mỉm cười. Cuối cùng, cô cũng quyết định đứng dậy tắt máy vi tính. Cô vội vàng thu dọn tài liệu bỏ vào túi xách, chuẩn bị mang về nhà xem tiếp.

Đúng lúc này, giọng nói đáng ghét của Kim Tử Long lại tiếp tục vang lên: “Tôi kiến nghị em nên thay bộ váy này trước khi ra về”.

“...”

“Để người đàn ông khác bắt gặp bộ dạng bây giờ của em, chỉ e dễ xảy ra rối loạn.”

Thoại Mỹ trừng mắt với Kim Tử Long, trong khi anh cố ý hất cằm về phía bộ ngực hơi lộ ra của cô. Cô vội kéo cổ áo sơmi, không nói một lời nào đi thẳng ra ngoài.

Nhưng vừa đi qua người Kim Tử Long, cô liền bị anh chặn lại: “Cùng tôi đi một nơi.”

Thoại Mỹ bĩu môi, tỏ ý không phục: “Anh lại muốn ra lệnh cho tôi?”

“Không, lần này là mời em.” Kim Tử Long cười cười, trong lúc tranh tối tranh sáng, khóe miệng anh cong lên trông rất quyến rũ.

Sau thay bộ đồ công sở, ngồi lên xe Kim Tử Long và cài dây an toàn, Thoại Mỹ mới chợt nghĩ: Tại sao mình lại nhận lời mời của anh ta? Hành động của cô đúng là ứng nghiệm với câu ma xui quỷ khiến.

Kim Tử Long nổ máy, tiếng động cơ rì rì. Thoại Mỹ cất giọng không mấy thoải mái: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Cửa hàng JJ vừa gọi điện thoại cho tôi, nói bộ vest tôi đặt đã về đến nơi.”

“Nếu muốn đi thử thì anh tự đi, việc gì phải kéo tôi đi theo?”

Vẻ mặt Kim Tử Long như muốn nói: Tôi thích lôi em đi cùng, em làm gì được tôi? Thế nhưng thấy sắc mặt cô tối sầm như bầu trời đêm ở bên ngoài, anh mới bổ sung một câu nịnh nọt: “Gu thời trang của em không tồi, tôi cần tham khảo ý kiến của em.”

Thông qua gương chiếu hậu, anh thấy cô hơi nhíu mày, dường như rất hài lòng về câu nói của anh.

Hai người nhanh chóng đến cửa hàng thời trang mà Kim Tử Long nhắc tới.

Đó là cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, được cải tạo từ tòa nhà có kiến trúc rất phong cách. Bên ngoài vẫn giữ kiến trúc châu Âu cổ xưa, bên trong trang trí theo kiểu hiện đại. Cô nhân viên tiếp tân cung kính cúi chào hai người và cất giọng ngọt ngào: “Kim tiên sinh.”

Cửa hàng vắng vẻ, chỉ có hai người khách duy nhất là Kim Tử Long và Thoại Mỹ. Anh đi thử đồ, cô nhàn rỗi đi một vòng ngó nghiêng. Cô nhân viên bán hàng đi theo Thoại Mỹ nhưng lịch sự cách cô mấy bước, để cô có không gian riêng. Vì vậy khi linh cảm có người tiến lại gần, Thoại Mỹ vội quay đầu, liền nhìn thấy Kim Tử Long.

“Anh thử xong rồi?” Thoại Mỹ ngạc nhiên.

“Từ trước đến nay hiệu suất của tôi lúc nào cũng cao.” Kim Tử Long vừa nói vừa đưa một cái hộp nhỏ màu đen cho cô.

Thoại Mỹ nghi hoặc nhìn anh rồi cúi đầu mở nắp hộp. Đó là một sợi dây chuyền màu vàng champagne, đi kèm đôi hoa tai cùng màu. Thiết kế rất đơn giản, nhưng lại đúng kiểu dáng cô thích.

“Tôi thấy sợi dây chuyền này rất hợp với em nên tôi đặt để họ chuyển về cùng bộ vest.”

“Không có công, không thể nhận thưởng.” Thoại Mỹ trả lại hộp trang sức cho anh.

Kim Tử Long mỉm cười. Gương mặt anh xuất hiện tà khí quen thuộc: “Hãy làm người phụ nữ của tôi vào buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty.”

“Đây là lời mời?”

“Không, đây là mệnh lệnh.”

***

[LoMy] Càng hận càng yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ