Chương 10: Bị bệnh

140 16 0
                                    

Duệ Thư Bạch bệnh rồi.

Chỉ vì ăn nồi lẩu cay kia mà sáng hôm sau cậu hoàn toàn tắt tiếng, cổ họng đau rát đến lợi hại.

Và còn một chuyện quan trọng hơn nữa, trên cái trán bóng lưỡng trơn mịn của cậu, mọc lên một cục mụn sưng đỏ vô cùng nổi bật.

"..."

Cổ họng khó chịu đến mức đầu cậu cũng quay mòng, nuốt nước bọt cũng không được.

Nhắn tin với giáo sư xin nghỉ, sau đó chậm rề rề đi pha một ly nước chanh nóng.

Ngày nhỏ bị bệnh mẹ cậu thường cho cậu uống. Vị chua ngọt như cơn mưa tưới ướt cổ họng khô rát, chỉ là, thật sự rất đau...

Ngày thường cậu luôn tự kiềm chế, lại ít khi bị bệnh, nên không có trữ thuốc sẵn. Thế nhưng hôm qua, không biết sợi dây thần kinh nào bị giật trúng mà ăn như điên, giờ lại chẳng có thuốc mà uống.

Cậu khóc không ra nước mắt.

Đúng là mê trai thì phải chịu hậu quả, mơ màng nằm xuống ghế sopha, trong nhà có máy sưởi thế nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo, loại cảm giác như luồng hơi lạnh bò dọc theo sống tủy lan tràn khắp nơi, khuôn mặt cậu tái đi, cả người rúc lại trên sopha, đôi mắt nhắm nghiền ẩm ướt.

"Ưm..."

....

Ngủ đến trưa, kết quả cổ họng chả hết đau, mà hình như phát sốt luôn rồi. Cả người nóng hầm hập, Duệ Thư Bạch chỉ thấy đầu nặng trịch, như mất đi khả năng suy nghĩ.

Không phải chỉ ăn một nồi lẩu cay thôi sao, cậu từ bao giờ lại trở nên yếu ớt như vậy chứ.

Khẽ mím môi, muốn đi uống một ly nước, nhưng khi vừa đứng dậy thì chỉ thấy đầu óc xoay mòng, ngã phịch xuống sopha.

Cậu hối hận rồi...

Vốn không nên tỏ vẻ như thế, giờ thì hay rồi, chẳng mở miệng kêu nổi, có khi nào cậu chết trong đây luôn không.

Tuổi 19 từ giã cõi đời...

Duệ Thư Bạch tuyệt vọng không thôi.

Cậu cầm di động trên bàn xem giờ, đã quá 11 giờ trưa, sáng giờ cậu chẳng ăn gì, vậy mà cảm giác bụng trướng đầy không đói, đúng là chết thật rồi.

Run rẩy mở điện thoại, ánh sáng màn hình làm cậu nheo mắt, tìm đến khung chat với Quý Trường Minh.

[Duệ Thư Bạch]: Lão Quý, có online không?

Bên kia rất nhanh đáp lại:

[Quý Trường Minh]: Có đây. Nghe nói mày bệnh. Sao rồi? Có chuyện gì không?

Duệ Thư Bạch nửa nằm nửa ngồi trên sopha, khó khăn đánh chữ:

[Duệ Thư Bạch]: Mày rảnh không? Giúp tao một chuyện.

[Quý Trường Minh]: Rảnh. Chuyện gì?

[Duệ Thư Bạch]: Tao sốt rồi. Mày đến tiệm thuốc mua dùm tao ít thuốc sốt cùng đau họng, lại mua thêm ít cháo lỏng, tiền tao sẽ trả mày.

Quý Trường Minh phản hồi rất nhanh.

[Quý Trường Minh]: Được, mày đợi tao một chút.

[ĐM] QUÂN PHỤC CỦA ANH, THẾ GIỚI CỦA EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ