Chương 71 Vi Phụ, Vi Quân.

1.9K 182 13
                                    

Chương 71 Vi Phụ, Vi Quân.

(Là Cha, Là Vua)

Biên tập: Ginny.

Càn Chính Cung.

Một nhóm ngự y nơm nớp quỳ rạp trên nền đất, người nào người nấy mồ hôi lạnh đầm đìa.

Khánh Tông đế suy yếu tựa vào giường rồng, sắc mặt uể oải xám xanh, chậm chạp khép lại hai mắt, thều thào lên tiếng: "Hiện nay, từ tiền triều đến hậu cung đều tò tò ngóng trông tình trạng sức khỏe trẫm, trẫm cũng biết, có vài người trong các ngươi đã thu tiền tài của người khác, hoặc giả đã thu được chỗ tốt gì rồi, hứa hẹn một số chuyện không nên hứa hẹn."

Nhóm ngự y đồng thanh hô không dám, quan phục xanh đậm trên người ướt sũng mồ hôi.

Khánh Tông đế dù sao cũng ngồi trên chiếc ghế cửu ngũ chí tôn mấy chục năm trời, hiện tại tuy bệnh đến nông nỗi này, nhưng đế uy vẫn vững vàng còn đó.

Hoàng đế cười lạnh, mở đôi mắt đục ngầu quét qua đám người bên dưới: "Các ngươi có gì mà không dám? Trẫm đây sắp chết, các ngươi sớm đã không coi trẫm ra gì rồi. Có điều, hiện tại dầu gì trẫm cũng còn sót lại chút ít hơi tàn, cái gì nên nói, các gì không nên nói, hẳn trong lòng các ngươi đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu chuyện hôm nay lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ, trẫm sẽ không tra hỏi là ai, tất cả những kẻ có mặt ở đây, bao gồm toàn bộ thân nhân trong nhà các ngươi, chuẩn bị tuẫn táng theo trẫm hết đi."

"Bệ hạ! Chúng thần oan uổng! Hoàng cung tai mắt khắp nơi, dù chúng thần miệng kín như bưng cũng khó tránh không có kẻ khác để lộ..."

Khánh Tông đế khoát tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Trẫm mệt rồi, các ngươi lui xuống đi."

Ra khỏi cửa điện, hơn mười ngự y lập tức trùm lên áo choàng hắc sắc, bị thị vệ tiễn lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở trắc môn rồi lần lượt biến mất giữa màn đêm mờ mịt.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, Khánh Tông đế giơ hai tay lên ngang tầm mắt, nương theo ánh nến nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống rỗng của mình, mãi một lúc lâu sau nặng nề bật ra tiếng cười tự giễu.

Hóa ra đế vương nhân gian đến thời khắc kết thúc sinh mệnh cũng chỉ mang theo hai bàn tay trắng thế này. Thậm chí bởi vì bản thân là hoàng đế, so với bình dân bách tính càng đáng cười biết bao nhiêu, ông có sáu hoàng tử, phi tần hậu cung đếm cũng không hết, vậy mà, đến thời khắc cuối đời, bên cạnh lại chẳng có nổi một bóng người thân cận, cốt nhục chí thân của ông hiện còn đang ngóng trông ông mau chết.

Là đế vương, ông là một quân vương không ôm chí lớn, là thân phụ, mấy hoàng tử của ông lại thủ túc tương tàn, là trượng phu, ông lạnh nhạt thê tử kết tóc nhiều năm, để cho đế hậu bất hòa, ngẫm lại, cả đời của ông đúng là chẳng làm nên trò trống gì ra hồn cả. Tiên hoàng nói đúng, ông không thích hợp làm hoàng đế, ông không thể giữ vững vạn dặm giang sơn của Cố Thị.

May mắn duy nhất của cuộc đời ông là thái tử không làm ông thất vọng.

Thái tử của ông từ lúc mới hơn mười tuổi đã tự nguyện tòng quân, bất tri bất giác đã đi bảy năm ròng, con ông không những có thể giữ vững giang sơn Đại Khâu, còn trục xuất được đám Bắc Thát ra ngoại cảnh mấy trăm dặm, giúp cho biên giới phía bắc của đại lục có thể nối liền một mạch, đông về băng không đứt đoạn, Thát Tử vừa nghe tên đã sợ mất mật, đến nay không dám quay đầu.

[ĐM] Kim Ngọc Kỳ Ngoại - 《 金玉其外》[HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ