Sau khi ăn trưa xong thì Phác Chí Mẫn cũng quay lại làm việc. Thời gian nghỉ trưa chỉ vọn vẹn 30 phút, mà khi nãy bọn họ nháo một hồi kết quả Phác Chí Mẫn chỉ kịp gặm cái bánh mì của Trịnh Hạo Thạc đưa, luống cuống chạy đến khiêng thùng hàng lên.
Trịnh Hạo Thạc theo sau cũng lắc đầu ngao ngán!
Chớp mắt đã hơn 6 giờ tối, Trịnh Hạo Thạc sốt ruột hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Phác Chí Mẫn đang cẩn thận bê đồ, cuối cùng vẫn nhịn không được nói ra: "Sao còn chưa nghỉ? Trời cũng tối rồi!"
Phác Chí Mẫn nhẩm thời gian một chút, nói: "Khoảng 10 giờ tối mới xong cơ, bây giờ còn sớm mà."
Trịnh Hạo Thạc cả kinh, ánh mắt hoàn toàn không hài lòng: "Ở đây bốc lột sức lao động hay gì? Cũng không thấy ăn cơm tối? Em cứ thế chịu trong mấy tháng qua à?"
Phác Chí Mẫn ung dung cười một cái: "Hì, cũng thường thôi. Ban đầu thì mệt với đói lắm, sau cũng quen dần. Em vẫn còn chịu được mà!"
Trịnh Hạo Thạc nhìn Phác Chí Mẫn đã ốm đi biết bao nhiêu mà trong lòng ngổn ngang khó chịu, liếc mắt sang hơn mười thùng hàng chất đống, nói: "Chỉ cần khiêng hết đống này vào kho là được đúng không? Xong việc rồi thì về phải không? Anh giúp em!"
Phác Chí Mẫn đương nhiên sẽ không để cho anh giúp, vội vã xua tay: "Đừng. Để em làm. Em chưa đói mà!"
"Nhưng mà anh đói rồi!"
"..."
Phác Chí Mẫn quên mất rằng trưa nay anh vẫn chưa ăn gì, áy náy đan hai tay vào nhau, tự giác lùi qua một bên ngoan ngoãn để anh khiêng thùng hàng.
Trịnh Hạo Thạc là dân tập võ, lại chịu khổ lâu năm, sức mạnh đương nhiên gấp mấy lần người thường, rất nhanh đã khiêng hết đống hàng xếp ngay ngắn vào kho, anh phủi hai tay, lau vài giọt mồ hôi trên trán rồi quay lại nắm tay Phác Chí Mẫn đi.
Đến trước cửa lại gặp phải quản lí. Cô ta lại tức tối cái gì không biết, giọng lại lanh lảnh chanh chua, khó nghe vô cùng: "Chưa hết giờ mà đã đi đâu? Làm hết việc chưa mà ung dung đi chơi vậy? Tôi nói cho cậu biết nhé, cái giám đốc công ty này cậu còn chưa quyến rũ được đâu. Ai dám bảo kê cho cậu bước ra khỏi đây chứ? Nhà máy có quy tắc của nhà máy. Không phải cái chợ muốn đi là đi muốn vào là vào!"
Trịnh Hạo Thạc thực sự đang rất khó chịu, cái giọng nói nhức đầu này trực tiếp khiến đôi mày anh cau sát vào nhau, thật sự muốn tát cho cái im luôn!
"Tôi nói cô tránh ra!"
Giọng nói không nhiệt độ cộng thêm vẻ mặt tối sầm lại của Trịnh Hạo Thạc thực sự rất dọa người, ngay cả Phác Chí Mẫn kế bên cũng bất giác siết chặt tay anh. Cô ta cũng thoáng rùng mình, nhưng vẫn tức giận mắng lại, hướng về phía Phác Chí Mẫn mà giơ tay lên:
"Mẹ kiếp con hồ ly tinh!"
"Pặc... Rắc..."
Trịnh Hạo Thạc bắt chặt tay ả lại, nhẹ nhàng dùng sức một chút ả đã la oai oái, anh đẩy mạnh khiến cô té sang một bên, cô đau đớn xoa cổ tay cuả mình, trước khi cô kịp buông lời khó nghe đã bị ánh mắt của Trịnh Hạo Thạc làm cho im bặt, ánh mắt ấy sắc lạnh đến nổi thật sự có thể giết chết người!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] |Vkook| Sủng vật của thiếu gia ác ma
FanficTác giả: Xue Xiao Thể loại: Đam Mỹ, Ngược, Khác, Sủng Nguồn: sưu tầm Trạng thái: Full *Chuyển ver chưa được cho phép của tác giả, ai có ý kiến mình xin phép gỡ truyện