Chapter 7

352 56 15
                                    

Sau một ngày vui chơi, Tiến Dũng đưa Khánh Ngân trở về nhà. Con bé vui vẻ chuẩn bị giấy cùng bút màu để đến lớp vẽ. Nhìn Khánh Ngân hứng thú Tiến Dũng cũng cảm thấy vui, anh ngồi nhớ lại bản thân lúc còn trẻ từng thích đá bóng, thích đến nổi ôm cả quả bóng mà ngủ.

-Ba à, ngày mai tan học ba đến đón con sang chú Trọng nha.

-Được, ngày mai ba sẽ đón con. Bây giờ con gái của ba ngủ ngon nhé!

Tiến Dũng hôn lên trán Khánh Ngân, anh quay lưng rời đi thì con bé nắm lấy vạt áo anh níu anh lại. Hai tiếng "Ba ơi" không phải xa lạ như sao nghe thấy, Tiến Dũng lại có cảm giác buốt nhói.

-Con gái của ba sao thế? Có phải con muốn mua gì không?

Khánh Ngân không nói, chỉ lặng lẽ lắc đầu, mắt nhìn Tiến Dũng không rời. Trong ánh mắt đó dường như chứa một nỗi buồn, một sự trầm lắng mà đáng ra đứa trẻ lên bốn như con không nên có. Tiến Dũng xoay người, ngồi đối diện con, anh đưa tay đặt lên vai Khánh Ngân nhẹ nhàng hỏi:

-Con gái của ba sao lại buồn thế? Con có chuyện gì nói với ba được không?

Khánh Ngân đưa hai tay đặt lên má Tiến Dũng, con bé nhìn thẳng vào mắt anh, chầm chậm nói:

-Ba đừng ngủ phòng khách nữa, ba ở lại ngủ với bé Na đi.

Lời nói của con trẻ đã thấu tận trái tim người làm cha này. Khánh Ngân đúng là cô bé hiểu chuyện, nhưng càng hiểu chuyện lại càng khiến Tiến Dũng đau lòng. Từ hôm cãi nhau với Khánh Ngọc, Tiến Dũng cũng không về phòng cả hai cũng không nói chuyện với nhau, anh thường ở qua đêm ở bệnh viện, nếu về nhà cũng sẽ đợi Khánh Ngân ngủ rồi ngủ ở phòng khách. Những gì con trẻ nói là đúng nhưng làm sao để có thể nói với con về những chuyện không hay đó, anh hiểu gia đình chính là nơi hình thành tính cách của con, cũng không muốn con vì sự không hạnh phúc của cha mẹ mà ảnh hưởng đến sau này.

-Ba không có ngủ phòng khách, ba ngủ với mẹ mà?

-Ba dạy bé Na không được nói dối, sao ba nói dối con? Con nhìn thấy ba từ phòng bước ra đi xuống phòng khách ngủ, con cũng nhìn thấy mẹ về trễ cũng không gọi ba về phòng.

Bé Na dùng chất giọng chất vấn có chút giận dỗi của trẻ nhỏ nói với Tiến Dũng, đôi mắt anh đỏ ngầu, sống mũi cay cay, cổ họng cũng nghẹn lại. Anh cố gắng che giấu, cố gắng để cho con bé có cuộc sống bình thường, hi vọng con không bị tổn thương nào ngờ đâu, con bé đã nhìn thấy đã biết lại còn hiểu chuyện. Khánh Ngân chỉ mới bốn tuổi, những điều này Tiến Dũng hoàn toàn không muốn, thà con cứ vui chơi, cứ đòi ba mua đồ chơi, đòi ăn kem chắc có lẽ người làm ba như anh sẽ bớt đau lòng.

Bùi Tiến Dũng hít một hơi, anh nhìn vào đôi mắt con, hai tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con mà nói:

-Khánh Ngân, những chuyện con thấy không giống như con nghĩ, ba mẹ rất thương nhau, cả nhà mình rất vui vẻ, con có một gia đình đầy đủ và hạnh phúc như những bạn khác. Dạo này mẹ Ngọc rất bận, nên ba sẽ nói mẹ cuối tuần sau nghỉ việc để đi chơi với ba con mình. Tối nay ba sẽ ở lại ngủ với con, nhưng ngày mai ba sẽ về ngủ với mẹ. Được không con?

LET ME LOVE YOU AGAIN - CHO EM YÊU ANH THÊM LẦN NỮA Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ