Chapter 14

344 55 19
                                    

-Cậu Dũng à...

Tiến Dũng xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của mọi người, anh nhìn dì ba cười nhẹ một cái rồi cúi đầu chào ba Khánh Ngọc.

-Thưa ba, con mới về.

Gương mặt Khánh Ngọc có chút sượng cùng chút căng thẳng, cô nhẹ nhàng hỏi anh:

-Anh vừa về à? Không phải anh bảo tối nay ở lại bệnh viện sao?

Tiến Dũng không trả lời chỉ gật đầu rồi xin phép lên phòng, không gian chìm vào trầm lặng. Khánh Ngọc nhìn theo bước chân Dũng mà cảm nhận rõ sự nặng nề trong lòng anh. Cô nhìn sang ba thở dài rồi cũng xin phép đi theo chồng lên lầu.

Dũng trở về phòng, mệt mỏi đặt cặp táp lên bàn rồi vào phòng tắm xả nước, làn nước từ trên vòi sen phả xuống gương mặt anh lạnh ngắt. Buổi tối ở Hà Nội, nhiệt độ xuống mười tám, mười chín độ cùng cái lạnh của làn nước đó cũng không khiến anh cảm thấy lạnh bằng lòng mình lúc này. Là một bác sĩ, có thể cứu người cho họ một lời khuyên một động lực được sự kính trọng của nhiều người nhưng chính gia đình lại là nơi khiến anh mệt mỏi nhất.

Tối đó, Tiến Dũng nằm cạnh Khánh Ngọc nhưng anh không hề mở lời, tất cả những lời nói của cô chỉ nhận được sự im lặng. Anh không nói không muốn bản thân trong lúc không kềm chế được mà buông lời không hay. Là đàn ông không phải chuyện gì cũng có thể nói, chuyện gì cũng có thể bày tỏ, bao nhiêu nỗi niềm bao nhiêu đau khổ bao nhiêu suy tư Dũng đều mang vào lòng, một mình gánh chịu tất cả.

Buổi sáng, Tiến Dũng thức dậy sớm rồi đi đến bệnh viện, hay nói đúng hơn là cả đêm anh cố nhắm mắt nhưng không thể vào giấc ngủ.

Bệnh viện lúc này đã có một vài bệnh nhân đến xếp hàng, gương mặt ai cũng mệt mỏi dường như đã đến từ rất sớm. Tiến Dũng chậm rãi bước vào phòng, anh đứng tựa người vào cửa sổ nhìn chiếc áo blouse treo trên móc mà không khỏi đau lòng.

-Bác Dũng, hôm nay đến sớm thế ạ?

Tiếng của Lan Anh làm Tiến Dũng giật mình, anh gật đầu rồi nở nụ cười nhạt với cô. Nhìn Dũng có vẻ không được khoẻ, Lan Anh mở lời:

-Bác Dũng uống cà phê em pha nhá?

-Ừ, cho anh một cà phê đen.

-Um... dạ vâng.

Lan Anh có chút bất ngờ khi hôm nay Tiến Dũng lại dùng cà phê đen, cô ngập ngừng giây lát rồi cũng bước đi. Đã đồng hành cùng Tiến Dũng một khoảng thời gian, cô cũng hiểu những lúc không dùng cà phê sữa yêu thích thì chính là những lúc anh gặp bế tắc, ca bệnh khó hay là một tâm sự nặng lòng khó nói ra.

Tiến Dũng uống một ngụm cà phê, cảm nhận rõ ràng vị đắng trong miếng, anh nhăn mặt nhưng sau đó lại có vẻ thoải mái hơn. Hôm nay là một ngày làm việc có vẻ không mấy vui vẻ với Tiến Dũng.

Ở trung tâm dạy vẽ IN ART, Đình Trọng đang có lớp dạy vẽ, là lớp của Khánh Ngân. Quan sát thấy Khánh Ngân hôm nay có vẻ không vui, cậu lại gần ngồi cạnh con bé, nhẹ nhàng hỏi:

-Bé Na sao thế? Hôm nay chú Trọng thấy con không vui đó, tô màu không cẩn thận như ngày thường.

-Chú Trọng, con có thể hỏi chú một chuyện không?

LET ME LOVE YOU AGAIN - CHO EM YÊU ANH THÊM LẦN NỮA Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ