Sau hai năm chia tay, Vương Nhất Bác không hề biết Tiêu Chiến trong khoảng thời gian này đã làm gì, giờ đây có vẻ như cậu bạn trai nhỏ được anh nuông chiều năm nào đã lột xác thành một doanh nhân có tiếng tăm trong thương nghiệp.
Lúc này, anh có thể nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt của Tiêu Chiến khi nói về tình yêu, cậu thật sự yêu anh, Vương Nhất Bác không hiểu sao bản thân lại kết luận như thế.
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác đứng dậy đi tới bên cửa sổ trong suốt, nhìn dòng người đi tới đi lui ở dưới lầu, anh mở cửa sổ ra, sau đó cầm một điếu thuốc bật lửa lên đốt, tiếng "bang" từ bật lửa vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt bị che khuất trong làn khói của Vương Nhất Bác, chỉ cảm thấy đây là hình ảnh đẹp nhất trên đời.
Vương Nhất Bác hút xong điếu thuốc thì bỏ nó vào gạt tàn thuốc, quay đầu lại nói với Tiêu Chiến: "Không còn sớm..."
Vương Nhất Bác đang định nói tiếp thì thấy Tiêu Chiến không biết từ bao giờ đã co người trên sô pha ngủ rồi. Có vẻ như dạo gần đây cậu ngủ cũng không ngon giấc nên khi gặp được Vương Nhất Bác thì trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nên ngủ quên trên ghế sô pha.
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng không có đánh thức Tiêu Chiến. Anh nhẹ nhàng bước đến sô pha ngồi xuống nhìn Tiêu Chiến cậu trong giấc ngủ cũng cau mày không hề thoải mái.
Nếu anh đã làm cậu khổ sở như thế tại sao cậu vẫn cứ kiên trì tiếp tục như thế. Vương Nhất Bác thở dài, đắp chăn mỏng cho Tiêu Chiến sau đó xoay người đi vào phòng.
Khi tỉnh lại thì trời cũng đã tối, Vương Nhất Bác ngơ ngác mở mắt ra, có chút mơ hồ không biết mình đang ở đâu, ngồi dậy mở rèm cửa ra thấy bên ngoài trời đã tối đen. Vương Nhất Bác ngồi đối điện với cửa sổ duỗi người, cảm giác khó chịu lúc ban ngày cũng không thật sự rõ ràng nữa. Vương Nhất Bác cảm thấy khá hơn nên định làm gì đó ăn với nguyện liệu có sẵn trong tủ lạnh, nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng anh nhìn thấy đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn.
Trong chốc lát, Vương Nhất Bác còn tưởng trong có thần nào đó ghé qua, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh, mới sực nhớ ra lúc trước Tiêu Chiến ngủ quên trên ghế sô pha. Anh còn tưởng sau khi thức dậy cậu sẽ rời đi, không nghĩ tới vẫn ở lại chuẩn bị bữa tối.
Tất nhiên Vương Nhất Bác biết cậu đặt thức ăn ở bên ngoài mang tới, Tiêu Chiến không thể nấu ăn. Hơn nữa, nếu trong bếp có động tĩnh dĩ nhiên anh sẽ thức giấc.
"Anh dậy rồi à?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vui vẻ nói: "Em gọi vài món mà anh thích, anh đến nếm thử một chút đi?"
Đồ ăn đều đã mang đến, Vương Nhất Bác cũng không muốn làm ra vẻ, anh đi tới ngồi đối diện với Tiêu Chiến chậm rãi ăn cơm, Tiêu Chiến lén nhìn Vương Nhất Bác, cậu ước thời gian mãi dừng ở khoảng khắc này.
Thời đại học còn yêu nhau, cả hai có thời gian cùng sống chung, lúc đó còn là sinh viên, chuyện ăn uống thì giải quyết ở trường, cuối tuần thì hẹn nhau ra ngoài ăn nhân tiện hẹn hò.
BẠN ĐANG ĐỌC
BJYX-Phong Tình Ấm Áp
FanfictionThể loại:Đô Thị, Đam Mỹ Cp: Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến