Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu,người kia lập tức sửng sốt khi nhìn thấy rõ gương mặt của anh, sau đó mới hoàn hồn lại nói: "Tôi có mang theo bữa sáng, nhưng trong đội của chúng tôi... ờ không, bạn của tôi không mang theo, để tôi hỏi xem cậu ấy có muốn ăn hay không. "Vương Nhất Bác không để ý, tiếp tục nấu cháo trên lửa nhỏ. Lúc này, Chu Tán Cẩm và bạn gái đã thức dậy ra khỏi lều. Khương Xán Xán vẫn còn ngái ngủ. Nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nấu bữa sáng, cô lập tức thanh tỉnh nói: "Anh Bác để dành cho em một phần nhé, rửa mặt xong em sẽ quay lại ngay!"
Vương Nhất Bác mỉm cười, nói: "Đừng lo, em đến ăn lúc nào cũng được"
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông khi nãy dẫn theo bạn mình đến, trông có vẻ giống như đến cọ cơm hoặc đến náo nhiệt cho vui.
Vương Nhất Bác đứng lên, hỏi: "Mọi người muốn ăn sao?"
Người đàn ông đẩy người bạn đi cùng lên phía trước, cười nói: "Anh cứ cho người này ăn ké, chúng tôi không ăn."
Người kia nhìn Vương Nhất Bác một chút, lập tức đỏ mặt nói: "Nói bậy gì vậy, tôi có cầm theo bữa sáng mà!"
"Vậy... mọi người có ăn hay không?" Vương Nhất Bác đi về phía trước vài bước, có tất cả bảy người trước mặt anh, tất cả đều cao gần 1m80, nhưng chiều cao 1m90 của Vương Nhất Bác vẫn rất vượt trội so với họ.
Một người trong số họ lên tiếng: "Bạn nhỏ của chúng tôi tên là Triệu Vũ Trạch, nó tính tình hay e thẹn nhút nhát, chúng tôi muốn đưa cậu nhỏ ra ngoài để cậu ấy bớt nhút nhát trước đám đông...."
Vương Nhất Bác liếc nhìn anh chàng tên Triệu Vũ Trạch, người nọ trông vô cùng thanh tú, dễ nhìn, dáng vẻ đúng thật là đang thẹn thùng, đỏ mặt.
Vương Nhất Bác cười nói: "Cùng chọn đến đây nghỉ dưỡng xem như một loại duyên phận. Sau này nếu có thể thì có thể cùng nhau kết giao."
"Được rồi!" Người nào đó vỗ vai Triệu Vũ Trạch nói: "Chờ xuống núi lại cùng nhau kết giao."
Vương Nhất Bác gật đầu, nói chuyện lâu quá sợ cháo cháy nên muốn quay lại đảo cháo, ai biết vừa quay đầu liền thấy Tiêu Chiến đã đứng ở phía sau, sắc mặc trông rất tệ.
Vương Nhất Bác không hỏi lý do, mà chỉ gật đầu với cậu, nói: "Rửa mặt đi rồi ăn sáng"
Tiêu Chiến vẫn đứng yên tại chỗ, Vương Nhất Bác cũng không biết cậu định làm gì, cũng không thèm để ý nữa, chỉ bưng một bát cháo lên bắt đầu ăn.
Tiêu Chiến đi tới tới gần Vương Nhất Bác, sau đó ngồi xuống trước mặt anh: "Anh không cần cùng người kia kết giao, hắn hình như có ý đồ xấu."
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn lều trại của nhóm người kia nói: "Chỉ là bèo nước gặp nhau thôi chả quen biết ai cả."
"Mới không phải." Tiêu Chiến ương ngạch nói: "Đàn anh tính tình rất tốt, lớn lên lại vô cùng soái, người khác không có lí do mà không thầm thương trộm nhớ anh cả.. "
Vương Nhất Bác muốn nói không phải cậu đã buông bỏ tôi sao? Nhưng nói ra cũng vô nghĩa, cho nên anh không muốn nhắc tới nữa, chỉ nói: "Người ta không phải như vậy đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
BJYX-Phong Tình Ấm Áp
FanfictionThể loại:Đô Thị, Đam Mỹ Cp: Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến