Trước đây khi còn ở bên nhau, cá diếc kho tộ là món ăn mà cả hai đều đặc biệt thích ăn, Tiêu Chiến rất hưởng thụ khi được anh người yêu Vương Nhất Bác gắp xương cá giúp nhưng hiện tại cậu không có lý do để nhờ Vương Nhất Bác gắp xương cá giùm nữa.
Nhưng mà không sao hết, Vương Nhất Bác vẫn ngồi cùng cậu ăn một bữa tối thật ngon, đây là điều hạnh phúc nhất đối với cậu suốt hai năm qua.
Vương Nhất Bác không gắp xương cá cho cậu, cậu có thể gắp xương cá giúp Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, sau đó gắp một miếng cá, cẩn thận gắp xương cá ra rồi cho cá vào bát của Vương Nhất Bác nói: "Món cá này vẫn là mùi vị trước đây, đàn anh ăn nhiều một chút."
Vương Nhất Bác khựng lại một chút, nãy giờ Tiêu Chiến vẫn cư xử bình thường nên anh thả lỏng cảnh giác, không ngờ bàn xong chính sự, Tiêu Chiến có vẻ như lại bắt đầu.
Nhưng mà vừa thỏa thuận đồng ý đầu tư giờ lại từ chối ý tốt của cậu thì cũng không hợp lý cho lắm, thế nhưng... Tiêu Chiến sau này có hành động gì, anh cũng sẽ không từ chối vì lí do là người đầu tư sao? Dĩ nhiên là không thể nhưng hiện tại thật sự là không cần thiết, nếu bây giờ anh tỏ vẻ so đo thì chứng tỏ bản thân hơi hẹp hòi.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn cá trong lòng cảm thấy rất vui, nụ cười không kìm được hiện lên trên khóe môi, nhưng sau đó nghĩ đến cả hai giờ không còn là một đôi trong lòng lại xót xa vô cùng.
Nhớ lại năm xưa, lúc cậu tỏ tình dưới trời tuyết, Vương Nhất Bác khi đó cũng chưa đồng ý.
Tuyết hôm đó rơi khá nhiều, bọn họ đứng dưới tuyết chưa được bao lâu, đầu và thân thể đều bị nhuộm trắng. Sau khi nghe lời tỏ tình của cậu, Vương Nhất Bác chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó bật ô lên nói: "Em nghĩ kĩ chưa Tiêu Chiến?"
Mặc dù Tiêu Chiến còn muốn đứng dưới trời tuyết với Vương Nhất Bác thêm chút nữa, cậu xem internet thấy người ta nói rằng, đứng dưới trời tuyết cùng với người mình thích thì có thể ở bên nhau cho đến khi bạc đầu.
Tiêu Chiến rất thích ý nghĩa đó, hôm nay là lúc tuyết rơi dày đặc nên đương nhiên cậu muốn cùng Vương Nhất Bác trải qua khoảng khắc ý nghĩa đó, chỉ tiếc là Vương Nhất Bác chỉ quan tâm đến việc có bị cảm lạnh hay không.
Nhưng không sao hết, quan trọng lúc này là việc Vương Nhất Bác đồng ý với lời tỏ tình của cậu.
"Em đã suy nghĩ rất kĩ." Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Vương Nhất Bác nói: "Em chỉ thích mình anh và rất muốn làm bạn trai của anh."
Vương Nhất Bác lần này im lặng rất lâu, lâu đến mức họ đã về đến kí túc xá, sau đó cuối cùng anh cũng nói: "Cảm ơn em đã thích anh."
Nghe được lời này trái tim Tiêu Chiến lập tức trở nên lạnh lẽo, theo kịch bản quen thuộc chẳng phải người kia tiếp theo sẽ nói: "Em rất tốt nhưng rất tiếc chúng ta không hợp nhau sao"
Cũng may lúc đó Tiêu Chiến đã bình tâm lại, nghe thấy Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Hẹn hò yêu đương là một việc rất quan trọng, hơn nữa chúng ta khác với hầu hết mọi người cho nên càng phải thận trọng hơn. Anh thừa nhận không phải anh không có cảm giác quý mến em, nhưng để duy trì một mối quan hệ thì cảm giác vẫn là chưa đủ, vì vậy bây giờ anh không thể nói đồng ý với em được. Anh xin lỗi, cho anh chút thời gian để suy nghĩ nhé."