16

823 65 0
                                    

Tuy nhiên trong tình huống hiện tại, cả hai đều không có tâm trí thảo luận về vấn đề tình cảm, họ chỉ lo lắng đứng chờ ở ngoài phòng cấp cứu, tâm tình vẫn luôn căng thẳng.

Cũng may không bao lâu thì bác sĩ trong phòng cấp cứu bước ra. Vương Khiêm vội vàng bước đến hỏi: "Bác sĩ Lưu, em trai tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ Lưu tháo khẩu trang và nói: "Đừng lo lắng bác sĩ Vương, em trai của cậu không có chuyện gì nhưng cần phải nhập viện để theo dõi, chủ yếu tôi sợ nhiễm trùng đường hô hấp và phổi."

"Tốt rồi." Vương Khiêm nghe vậy, tâm trạng thả lỏng một chút, Tiêu Chiến ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm nói: "Phiền anh sắp xếp cho anh ấy phòng bệnh đặc biệt có chuyên gia giám sát được không? Anh ấy...đã tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa." Bác sĩ Lưu nói: "Sớm nhất là ngày mai cậu ấy mới tỉnh lại. Cậu ấy là người nhà của bác sĩ Vương vì thế nên làm thủ tục nhập viện trước đã."

Vương Khiêm nhìn Tiêu Chiến, cậu gật đầu: "Anh cứ đi đi, em sẽ chăm sóc đàn anh."

Vương Khiêm nói: "Vậy làm phiền cậu." Sau đó Vương Khiêm đi theo bác sĩ Lưu. Tiêu Chiến theo sau các y tá đẩy Vương Nhất Bác về phòng bệnh. Một lúc sau cậu hỏi rõ về các thủ tục nằm viện, thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Tiêu Chiến tém góc chăn đang đắp trên người Vương Nhất Bác, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, trong lòng cậu cảm thấy buồn vô hạn.

Cậu ngồi ở cạnh giường bệnh, hai tay ôm mặt Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói: "Anh trai, mặc dù em rất muốn ở bên anh, nhưng em không bao giờ muốn ở bên anh theo cách này. Em thà để anh đứng trước mặt em, không thèm để ý đến em còn hơn là nằm im không nói chuyện như thế này."

Vương Nhất Bác hiện giờ đã không sao nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn hiện hữu trong đầu Tiêu Chiến. Cậu không thể tưởng tượng được nếu Vương Nhất Bác xảy ra chuyện thì cậu làm sao có thể sống được.

Tiêu Chiến chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Vương Nhất Bác rất lâu, sau đó cậu mới nhẹ nhàng đặt lên trán Vương Nhất Bác một nụ hôn.

Vừa lúc Vương Khiêm bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn dùng tay che miệng ho khan một tiếng sau đó mới nói: " Hôm nay rất cảm ơn cậu, không còn sớm nữa, chỗ này có tôi trông là được rồi."

Tiêu Chiến lắc đầu, cậu vừa trải qua nỗi sợ hãi suýt mất Vương Nhất Bác, nên lúc này cậu không thể rời khỏi anh, ai nói gì cũng sẽ không rời khỏi đây. 

"A Bác không có chuyện gì nên cậu không cần phải lo lắng quá." Vương Khiêm ngồi bên ghế sô pha gần giường bệnh nói: "Cậu về đi, tôi sẽ chăm sóc nó."

"Không sao đâu." Tiêu Chiến vẫn cố chấp nói: "Nhìn anh ấy em mới cảm thấy yên tâm."

Nghe cậu nói thế, Vương Khiêm không nói được gì. Hồi lâu, hắn mới đứng dậy nói: "Nếu cậu đã cố chấp như thế thì tôi cũng không ép buộc cậu, nếu có chuyện gì thì bấm chuông khẩn cấp trên đầu giường hoặc gọi trực tiếp cho tôi."

Vương Khiêm lấy giấy bút từ trong áo blouse ra viết một dãy số cho Tiêu Chiến và nói, "Số này mở 24/24, tôi trực ở khoa tim. Bây giờ không cần nói cho bố mẹ tôi biết vì A Bác vẫn ổn nên không cần phải để cho mọi người lo lắng. Ngoài ra, cậu có thể ngủ trên ghế sô pha, trong tủ có chăn. Cậu cứ nghỉ ngơi thay vì thức cả đêm, đêm nay nó vẫn chưa thể tỉnh lại đâu."

BJYX-Phong Tình Ấm Áp Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ