Chapter 06

2.4K 241 5
                                    

Edit : Điềm Điềm.
Beta : Cá.

**********************

Lúc Tiêu Chiến từ trong phòng chạy ra, trong không khí bay ra luồng khí mát mẻ, mang theo hương vị tuyết mùa đông, thân thể cậu lại có chút nóng lên.

Đè xuống rung động không hiểu sao lại xuất hiện ở đáy lòng, Tiêu Chiến chạy tới cách vách, cảm thấy mùi vị mát mẻ kia càng nồng đậm hơn một chút.

Mở cửa ra, cơn gió lạnh ập vào mặt, cậu và vị Alpha nằm sấp trên mặt đất hai tay đã hóa thành đôi móng vuốt sư tử bốn mắt nhìn nhau.

Bỗng dưng Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim đập khẩn trương của mình, thình thịch, thình thịch!

Lúc này trong góc phòng, sàn gỗ nứt ra, đồ đạc trên bàn rải rác khắp nơi, 0520 núp ở một bên, màn hình hiển thị lóe lên một đống loạn mã.

Vương Nhất Bác nhìn về phía cậu hai mắt lộ ra hung ác, gân xanh trên trán nhô lên, cố gắng áp chế tinh thần lực đang cuồng bạo trong cơ thể hắn, thân thể biến đổi qua lại giữa hình người và hình thú liên tục.

Nói thật, Tiêu Chiến bị tình cảnh trước mắt làm hơi hoảng sợ.

Dường như nhìn ra sự sợ hãi của cậu, người đối diện ngã trên mặt đất, đột nhiên giãy giụa muốn đứng lên, thanh âm khàn khàn hướng cậu gầm nhẹ: "Ra ngoài!"

Tiêu Chiến nhìn động tác của hắn, thân thể vốn đã nguyên vẹn, lại xuất hiện vết thương. Đôi chân vốn đã bị gãy xương của hắn không thể nào chịu đựng được động tác như vậy nữa.

Trong lòng cậu cảm thấy có chút căng thẳng, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, trực giác cho biết Vương Nhất Bác sẽ không làm tổn thương cậu.

"Tôi biết anh hiện tại rất thống khổ, nhưng đừng làm như vậy, chân anh sẽ chịu không nổi." Tiêu Chiến hoàn toàn không để ý đến câu cảnh cáo hung ác kia của hắn, nhanh chóng chạy vào phòng, nhìn hương liệu đã cháy hầu như không còn gì, vội vàng lấy ra ba cái châm lên.

Hương liệu cấp thấp đối với Alpha gen cao cấp tác dụng không lớn, nhưng trước mắt trong tay cậu chỉ có những thứ này, một cái không được thì cậu lấy nhiều hơn vài cái.

Hương liệu thắp lên, Tiêu Chiến liền quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang tự đập đầu vào tường ý muốn ngăn chặn tinh thần lực cuồng bạo, lúc này nửa người dưới của hắn đã hoàn toàn hóa thú.

Cậu thật sự không biết hóa thú này cụ thể có ý nghĩa gì, lúc này cảm thấy bản thân có chút luống cuống.

Ngoại trừ vì đối phương đốt thêm vài nén hương liệu ra, hình như cậu cũng không giúp được gì cho hắn.

"Đi ra ngoài!"

"Nhưng mà anh..." thoạt nhìn rất không ổn.

Vương Nhất Bác nhìn tiểu Omega đứng ở nơi đó, trong mắt hồ ly đen trắng rõ ràng của đối phương mang theo lo lắng cho hắn. Hốc mắt cậu đỏ lên, đôi môi mỏng ấm ức mím thành đường thẳng, thoạt nhìn đáng thương lại bất lực, nhỏ yếu, như đang muốn được người ta ôm vào trong ngực che chở ... Vương Nhất Bác quay đầu sang hướng khác nhắm mắt lại, tựa như vậy có thể che đi sự khác thường từ đáy lòng, đem cảm giác căng thẳng kia đè xuống: "Đi ra ngoài, nguy hiểm...."

TÂN NƯƠNG GẢ THẾ CỦA ĐẠI SƯ TỬ NGUYÊN SOÁI - BÁC CHIẾNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ