Chapter 132

1.2K 137 18
                                    

Edit : Điềm Điềm.
Beta : Cá.

**************

Buổi sáng Tiêu Tán tỉnh lại, ỷ lại rụt vào lòng đối phương, theo bản năng đối với Alpha đã đánh dấu mình tràn ngập ỷ lại.

Từ từ mở mắt ra, giây tiếp theo: " Ah! Ngươi là ai! "

Tiếng thét chói tai khiến đối phương đột nhiên bị dọa tỉnh.

Mục Liệu nhìn tiểu Omega trước mắt dùng chăn bảo vệ mình, cũng giật mình: " Ngũ... Ngũ điện hạ?"

Tiêu Tán đá gã xuống: " Làm thế nào ngươi có thể ở đây?"

Hốc mắt đỏ hồng nhìn bốn phía, đây quả thật là phòng cảnh biển, hương liệu cháy hết là do cậu ta tự tay châm.

Nhưng vì sao người lại không phải Vương Nhất Bác?

Mục Liệu ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt mê man, bởi vì chuyện lần trước, gã một mực ở nhà ngoan ngoãn, vừa được tự do gã liền muốn thả lỏng một chút, hẹn tiểu Omega trước kia ở chỗ này tính toán chơi đùa một chút, kết quả ai có thể nghĩ rằng gã vừa mở mắt, tiểu Omega kia lại biến thành Ngũ điện hạ!

" Ta không biết, ta không biết ta làm sao có thể ở đây, Ngũ điện hạ ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không biết, nếu ta biết là ngươi, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám làm như vậy!"

Dường như ý thức được gì đó, sắc mặt Tiêu Tán thoáng cái biến thành tái nhợt.

Vì dụ dỗ Vương Nhất Bác, cậu ta đã chuẩn bị tốt bị đánh dấu hoàn toàn, cho nên đêm qua căn bản cũng không có nửa điểm phản kháng, thế nhưng người đánh dấu lại không phải là Vương Nhất Bác.

Omega một khi được đánh dấu hoàn toàn là không thể xóa bỏ, và một khi mở khoang sinh, rất có thể sẽ mang thai.

" Đồ khốn, ta muốn giết ngươi!" Tiêu Tán nhào về phía Mục Liệu.

Mục Liệu bị dọa nhất thời phát ra tiếng kêu sợ hãi.

" Mẹ nó ngươi đừng kêu nữa!"

" A a a a!!!!!"

Cốc cốc!

" Khách nhân có khỏe không, chúng ta giám sát bên này bên này có dị thường, xin mở cửa phối hợp kiểm tra."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm, làm cho Tiêu Tán trên mặt mang theo khủng hoảng, tuyệt đối không thể cho người ta biết chuyện này, bằng không cậu ta liền xong rồi.

Mục Liệu cũng nghe thấy thanh âm ngoài cửa, đẩy Tiêu Tán trên người ra, nhặt chăn trên mặt đất che mình, dưới tiếng thét chói tai của Tiêu Tán mở cửa ra.

Tiêu Tán lui trên mặt đất nhìn người đi vào, trong nháy mắt che mặt thét chói tai: " Đừng nhìn, ra ngoài, ra ngoài!"

Người tiến vào hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, nhất thời nói: " Xin lỗi, Ngũ điện hạ, không biết là ngài, chúng ta hiện tại rời đi."

Dứt lời, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng...

Mục Liệu đứng ở cửa quấn chăn, tuy rằng gã cũng rất muốn cùng những người đó rời đi, nhưng gã biết nếu chạy ngay bây giờ, chỉ biết chết càng thảm.

TÂN NƯƠNG GẢ THẾ CỦA ĐẠI SƯ TỬ NGUYÊN SOÁI - BÁC CHIẾNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ