Chương 17: Ăn cơm

2.7K 188 0
                                    

Chương 17. Ăn cơm

Editor: Lăng


Sau khi Lệ Sa say rượu thì cô xin nghỉ nửa ngày, Viên Hồng nhận được điện thoại bèn nói: "Hôm nay đừng đến, không phải cô còn phải chọn ảnh cho cô Phác sao? Hai người cứ ở nhà chọn đi."

Cô bóp bóp đầu, nói: "Vâng."
Sau khi cúp máy thì Lệ Sa đi đến tủ lạnh như người mộng du, mở tủ lạnh lấy một chai nước suối, ngửa đầu uống vài hớp, rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo lại. Tối hôm qua về như thế nào, làm cái gì, cô chỉ nhớ rõ một chút. Hình như Thái Anh còn xuống xe mua gì đó cho cô, mà mua gì nhỉ?

Đầu Lệ Sa lại đau nhức, cô dựa vào quay, uống hết nước, ném chai vào thùng rác rồi xoay người về phòng, Thái Anh vẫn chưa tỉnh.

Tối hôm qua thật sự quá điên cuồng, khi cô tỉnh lại thì phát hiện ngay cả ga giường vẫn chưa thay, khó trách hôm nay cô thấy rất khó chịu sau một khi ngủ.

Lệ Sa xoa xoa cái đầu đau nhức, vào phòng. Thái Anh vẫn đang say giấc, ngoài cửa có ánh sáng yếu ớt hắt vào, Lệ Sa ngồi xuống cạnh cô ấy, gọi tên Thái Anh. Thái Anh rất mệt, không trả lời cô, Lệ Sa chỉ đành phải ôm Thái Anh sang bên kia giường, thay một nửa rồi đổi lại, rốt cuộc cũng thay xong ga giường mới. Trong phòng vẫn còn dấu vết của sự điên cuồng tối qua, quần áo, đồ lót vương vãi khắp nơi, cô nhặt áo sơ mi của mình lên, phát hiện cúc áo lại bị hỏng.

"Lệ Sa, tôi không mở được."

"Lệ Sa, tôi không biết cởi sao cả."

Cũng không biết khi đó cô nghĩ gì mà trực tiếp giật áo ra, Thái Anh nghe thấy tiếng cúc áo rơi ra nên cũng làm theo. Thế là một chiếc áo sơ mi nguyên vẹn mà hiện tại chỉ còn cái chiếc cúc trên đó.

Không biết nên nói là chất lượng không tốt, hay là do sức hai người mạnh nữa.

Lệ Sa ném quần áo vào giỏ đồ, nhét hết vào máy giặt, sau khi nó bắt đầu hoạt động thì cô vào phòng tắm. Lúc ra ngoài thì điện thoại của Thái Anh vẫn luôn đổ chuông, cô cầm điện thoại vào phòng, lay Thái Anh dậy.

Thái Anh mở đôi mắt nhập nhèm nhìn cô, Lệ Sa nói: "Có điện thoại."

Cô ấy hỏi: "Ai vậy?"

Lệ Sa xem mắt màn hình: "Là em gái Thái Anh."

Thái Anh phản ứng chậm nửa giây, sau đó cô ấy nghe điện thoại ngay trên tay Lệ Sa, giọng Phác Liễu Băng vang lên: "Chị nè, sao chị không nghe điện thoại của em vậy?"

Ý thức của cô ấy dần rõ tỉnh táo lại, chỉ là cả người còn ê nhức, chỉ có thể ngồi dựa vào Lệ Sa, tựa đầu vào vai Lệ Sa, nói vào điện thoại: "Chuyện gì?"

Lệ Sa vốn muốn để cô ấy tự cầm điện thoại, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi này của cô ấy thì trầm mặc vài giây, người bên kia điện thoại vội vàng nói: "Tìm chị có việc đó, chị dâu về nước rồi, chị biết không?"

Giọng cô ấy rất lớn, trong phòng lại yên lặng nên chắc chắn Lệ Sa sẽ nghe thấy. Thái Anh liếc nhìn Lệ Sa, lấy điện thoại, thái độ nghiêm khắc: "Phác Liễu Băng, em chỉ có một chị dâu thôi, lần sau còn ăn nói bậy bạ thì đừng gọi điện cho chị nữa."

Phác Liễu Băng sửng sốt, trước khi kết hôn thì cô vẫn luôn gọi Dư Bạch là chị dâu, Thái Anh cũng không phản đối mà. Sao đột nhiên lại có thái độ lại cứng rắn thế này?

Cô đương nhiên biết chị dâu mới, hoạ sĩ vẽ tranh minh họa cho một tạp chí, chỉ là một người tầm thường, hoàn toàn không xứng với chị cô, thế mà chị cô lại bảo vệ quá nhỉ.

Bị cho uống canh mê hồn gì rồi không biết.

Cô hơi giận nhưng lại không dám phản bác, chỉ phải cắn răng: "Dạ biết."

Thái Anh trầm mặc, dường như đã giận, Liễu Băng cũng không dám làm quá, đành phải ngoan ngoãn nói: "Chị à, chị có thể nói giúp em với chị dâu – giúp em nói với chị Dư Bạch một tiếng không?"

Thái Anh nhíu mày: "Nói gì?"

"Không phải chị ấy mới mở phòng tranh sao ạ? Em muốn đến đó."

[COVER] [ BHTT - EDIT ]  AI CŨNG BIẾT CÔ ẤY YÊU TÔI - Ngư SươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ