Chương 43: Loại nào?

2.1K 174 5
                                    

Chương 43. Loại nào?

Editor: Lăng


Không ai để ý tới những người ở ngoài phòng kính đứng im lặng gần một tiếng đồng hồ. Giám đốc Diêu vẫn luôn lặng lẽ ngắm Lệ Sa vẽ tranh, vẫn là thiếu nữ như trong trí nhớ của bà, chỉ là nghe nói đã rời khỏi chỗ Bạch Diệp nhiều năm rồi.

Nhân tài xuất chúng như vậy, bà không biết Bạch Diệp sao lại nỡ để người đi được. Nếu là bà thì hận không thể mỗi ngày nâng giá vẽ cho Lệ Sa, hy vọng cô ấy có thể vẽ tranh mỗi ngày.

Có lẽ, suy nghĩ thiên tài cùng người thường bọn họ khác nhau.

Chẳng hạn như Lệ Sa, hay như cha mẹ Lệ Sa, lại như Bạch Diệp.

Giám đốc Diêu khẽ lắc đầu, người đi cùng đã đứng đến tê chân nhưng không dám di chuyển, nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc, còn vào không ạ?"

"Không." Giám đốc Diêu nói: "Về thôi."

Bên trong thắng bại đã phân.

Lệ Sa chỉ dùng một nửa thời gian đã phỏng tranh được một nửa, nét mặt thoải mái tự nhiên, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Mà Dư Bạch lại chỉ mới phỏng được một phần tư, lại vì không chuyên tâm nên còn mắc sai lầm ở vài chi tiết nhỏ.

Tiền Thân thấy thế thì lập tức nói với các phóng viên: "Về trước đi, mọi người đi về trước đi. Lát nữa chúng tôi còn phải thảo luận chuyện âm nhạc với Thái Anh nữa."

Cô ấy không am hiểu hội họa nhưng cũng biết Dư Bạch thua rồi.

Sao Dư Bạch không biết chứ? Cô nghiến răng, cố gắng lắm mới nắm chặt bút đến khi toàn bộ phóng viên rời đi. Nếu không phải Lệ Sa cùng Thái Anh còn ở đây thì hiện tại cô đã nổi bão rồi.

Bức tranh tự hào nhất lại bị Lạp Lệ Sa nói tầm thường.

Tài năng tự hào nhất lại bị Lạp Lệ Sa nghiền nát.

Cô không chịu nổi sự tủi nhục này!

Dư Bạch nắm chặt bàn tay, cắn chặt răng, một vệt máu rỉ ra từ môi, đôi mắt tủi hổ đỏ bừng, khóe mắt tràn nước.

Lệ Sa vẫn đang phỏng tranh, không hề bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, Thái Anh đến cạnh cô ấy, gọi: "Lệ Sa."

Cô nói: "Kết thúc rồi."

Lệ Sa lại không trả lời cô, tựa như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, cô ấy đang tỏa sáng trong thế giới đó. Thái Anh im lặng, cuối cùng quyết định không gọi cô ấy.

Dư Bạch ấm ức chịu không nổi nên ném bút chạy ra ngoài, lại va phải Tiền Thân đã quay lại, Tiền Thân hỏi: "Sao vậy?"

Cô ấy trừng mắt: "Có phải vừa rồi mình vắng mặt bọn Thái Anh nói gì không?"

Dư Bạch lắc đầu: "Không có."

Cô mở to đôi mắt đỏ hoe, lã chã rơi lệ: "Có phải mình vô dụng lắm không?"

"Nói gì vậy!" Tiền Thân nói với cô: "Đừng suy nghĩ lung tung, mình đưa cậu về."

Dư Bạch trước khi rời đi lại nhìn Thái Anh.

Chỉ là Thái Anh lại không nhìn cô lấy một lần.

Từ đầu đến cuối tầm mắt của cô ấy vẫn luôn đặt trên người Lệ Sa. Trong lòng Dư Bạch dâng lên cảm giác không cam lòng mãnh liệt, cô nắm chặt tay, được Tiền Thân dìu rời khỏi phòng vẽ tranh.

Trong phòng vẽ tranh yên tĩnh chỉ còn lại Lệ Sa và Thái Anh. Lệ Sa cúi đầu nghiêm túc phỏng tranh, Thái Anh đứng một bên, đột nhiên lấy điện thoại ra chụp Lệ Sa hai tấm, còn chưa cất thì lại nhận được tin nhắn của Triệu Nguyệt Bạch: [ Alo alo! Thái Anh, vợ cậu đi phá quán à? ]

*Ngày trước ở khu vực chuộng võ thuật như Thiên Tân và Quảng Đông, khi mà một võ quán khai trương mà các võ quán còn lại muốn phá hỏng hoặc không muốn võ quán đó làm ăn thì sẽ cử người đến thách đấu khiêu khích, việc này dựa theo quy tắc được đưa ra. Sau này thường hay dùng để chỉ việc gây cản trở.

Thái Anh cau mày: [ Không có ]

Triệu Nguyệt Bạch: [ Sao lại không! Không phải Dư Bạch đang gọi điện khóc lóc với Lâm Thu Thủy à? ]

Thái Anh dừng một chút: [ Sao cậu biết? ]

Triệu Nguyệt Bạch: [ Thu Thủy tới tìm mình tâm sự. ]

Thực tế thì bắt đầu từ tối hôm qua, Lâm Thu Thủy vẫn luôn hẹn cô gặp nhau. Cô thấy thành ý của Lâm Thu Thủy không tệ, bèn bớt thì giờ gặp cô ấy. Hai người còn chưa nói được vài câu thì Tiền Thân đã gọi điện đến, hỏi lịch trình sắp xếp cho Phác Thái Anh, Lâm Thu Thủy lập tức hỏi cô ấy hỏi làm gì.

Phác Thái Anh đã gắn bó với công ty nhiều năm như vậy nhưng Tiền Thân chưa từng hỏi đến một lần, hiện tại dáng vẻ còn nổi giận hùng hổ, không giống như là chuyện tốt. Lâm Thu Thủy không chịu nói nên Tiền Thân và cô ấy cãi nhau, sau đó Dư Bạch nghe máy.

Đến bây giờ còn đang khóc kia kìa.

Cô trợn trắng mắt, lập tức gọi Thái Anh mách lẻo: [ Chịu hết nổi, nhưng sao vợ cậu lại bắt nạt cậu ta? ]

Thái Anh không biết nên giải thích như thế nào, gõ chữ xong lại xóa, nhắn lại: [ Không có bắt nạt. ]

Triệu Nguyệt Bạch: [ Cũng có thể, tính nết của Dư Bạch chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đã thấy như bị bắt nạt rồi. Hơn nữa mình nói chứ, vợ cậu có bắt nạt cậu ta thì cũng không lạ, không phải là vì xót cậu sao! ]

Xót cô?

[COVER] [ BHTT - EDIT ]  AI CŨNG BIẾT CÔ ẤY YÊU TÔI - Ngư SươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ