Chương 37. Nhịp tim
Editor: Lăng
Lệ Sa lúc uống say có ma lực khiến người ta không thể chống đỡ được, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là khi cặp mắt trong trẻo kia nhìn Thái Anh lại luôn khiến cô cảm thấy bản thân đang bắt nạt cô ấy. Cô hơi tách hai người ra, mùi thơm của Lệ Sa và hương rượu hòa vào nhau, hương rượu vốn không thích lại được hun thành vị ngọt.
Thái Anh cọ cọ khóe môi Lệ Sa, kiềm lòng không đặng cắn một cái, dùng lực rất nhẹ. Trước khi rời đi Lệ Sa cũng học theo Thái Anh, cắn môi cô một cái, nhưng cô ấy lại không khống chế lực độ, có hơi đau, lại có chút tê dại. Dưới đôi mắt tĩnh lặng kia của cô ấy, Thái Anh thiếu chút nữa đã mất khống chế ở trong xe.
Nhiệt độ trong xe rất nóng, Thái Anh lui ra sau, tháo dây an toàn, nhanh chóng mở cửa xe rồi ra ngoài đúng, khi gió đêm mát lạnh thổi qua mặt thì ý thức của cô mới tỉnh táo lại.
Sau đó Lệ Sa cũng mở cửa xuống xe: "Thái Anh làm sao vậy?"Giọng nói lành lạnh nhưng lại khiến đáy lòng Thái Anh dậy sóng, một đợt rồi lại một đợt. Vốn cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Lệ Sa, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô ấy, nhưng giờ phút này toàn bộ đã bị vứt lại sau đầu, trong đáy mắt chỉ còn lại dáng vẻ say rượu của Lệ Sa.
Thái Anh chậm rãi nói: "Không có việc gì."
Một cơn gió thổi qua, Lệ Sa hắt xì một cái, Thái Anh vội đi đến bên kia đẩy cô ấy vào trong xe, còn tăng nhiệt độ điều hòa lên. Cô nghiêng nửa người chỉnh bảng điều khiển, sau khi chỉnh xong thì quay đầu, đối diện với tầm mắt nhìn qua của Lệ Sa, rơi vào đó, đáy lòng tê tê dại dại.
Trong lòng như bị mèo cào, cảm giác rất khó chịu, đôi mắt Thái Anh ửng đỏ.
Lệ Sa hỏi cô: "Được chưa?"
Thái Anh khàn giọng: "Được rồi."
Lệ Sa nói: "Em muốn về nhà."
Thái Anh gật đầu: "Chờ em một lát."
Cô nhanh chóng lui lại, đóng cửa xe, đưa lưng về phía Lệ Sa, trái tim đập loạn xạ, cảm xúc như cây non chồi lên khỏi mặt đất, đang phát triển bằng tốc độ điên cuồng mà cô không thể kiểm soát. Cô định thần một lúc lâu rồi mới đi ngồi vào ghế điều khiển, Lệ Sa quay đầu: "Thái Anh ở bên ngoài làm gì vậy?"
Thái Anh nói: "Trên người có mùi rượu, nên muốn thổi bay bớt."
Cũng không biết Lệ Sa nghe có hiểu không, cứ lẳng lặng nhìn cô. Thái Anh cảm giác như bản thân đã bị nhìn thấu những cảm xúc không thể che giấu đó, cô ho nhẹ: "Về nhà nào."
Lệ Sa nói: "Dạ."
Thái Anh mở máy, lái xe về nhà.
Sau khi đến cửa nhà, cô đỡ Lệ Sa xuống xe, mở cửa, động nhanh nhẹn gọn gàng. Lệ Sa cởi áo khoác cùng giày ra, đi chân trần đứng ở cửa, Thái Anh cúi đầu nhìn thấy ngón chân cô ấy cuộn lại rồi chậm rãi mở ra.
Cô ngồi xổm xuống, giúp Lệ Sa mang dép vào, ngửa đầu hỏi: "Sa muốn tắm rửa không?"
Cả người đầy mùi rượu, chiếu theo tính cách Lệ Sa thì nhất định sẽ muốn tắm, nhưng hiện tại cô ấy uống say, cũng không biết có nghe hiểu không nữa.
Lệ Sa chỉ là yên lặng suy nghĩ, Thái Anh không biết cô ấy đang nghĩ gì, nửa phút sau, Lệ Sa gật đầu: "Dạ muốn tắm rửa."
Thái Anh nói: "Em giúp Sa."
Lệ Sa lắc đầu: "Không cần."
Thái Anh cau mày: "Sa tắm rửa như vậy thì sẽ ngã đó."
Lệ Sa kiên định nói: "Vậy thì cũng không cần."
Thái Anh hỏi: "Vì sao?"
Lệ Sa trả lời cô: "Phòng tắm không thể tắt đèn đâu."
Phòng tắm không thể tắt đèn? Logic gì vậy? Tắm rửa mà tắt đèn làm gì? Thái Anh ngơ ngác, Lệ Sa đã nhân lúc này lấy áo ngủ đi vào nhà tắm, Thái Anh theo sau, đột nhiên cửa phòng bất ngờ đóng lại, cô sờ sờ chóp mũi.
Để Lệ Sa tự tắm rửa thì cô không yên tâm, cứ thế đứng cạnh cửa nghe tiếng nước tí tách.
Lúc này tâm trạng Thái Anh đột nhiên lại vô cùng bình tĩnh, là bình tĩnh chưa bao giờ có, cũng là sự an tâm chưa từng có.
Đang muốn gõ cửa thì Lệ Sa đã bọc khăn tắm bước ra, không lớn, vừa vặn che từ ngực đến đùi, Thái Anh nhíu mày: "Áo ngủ của Sa đâu?"
Vừa rồi không phải đã cầm vào sao?
Lệ Sa nghiêng đầu suy nghĩ, trả lời cô: "Giặt rồi."
Thái Anh bất đắc dĩ cười cười, vì sao lại so đo với bé Sa đang say xỉn chứ? Tuy trông cô ấy có vẻ rất tỉnh táo, nhưng quả thực cô ấy đã say rồi.
Thái Anh nói: "Em biết rồi, để em đưa Sa về phòng."
Lệ Sa "Ồ" một tiếng, sau khi về phòng Thái Anh giúp cô ấy sấy tóc, tóc nhiều, vừa thẳng lại mềm, lướt qua cổ tay hệt như tơ lụa. Thường ngày Lệ Sa cũng rất quan tâm mái tóc này, Thái Anh cũng yêu mái tóc này. Cô phủ chăn bông cho Lệ Sa nằm vào, Lệ Sa chui vào rồi lại thò ra, cô ấy nói không vui: "Bên trong lạnh lắm Thái Anh ơi."
Thái Anh sờ ga giường, làm bằng tơ tằm, ga trải bằng bông chắc chắn đã sạch tối qua nhưng lại chưa được thay. Cô nói Lệ Sa đợi một lát, đi ra ngoài lấy ga trải giường bằng bông. Lệ Sa nhìn cô, lại nói: "Thái Anh ngủ với em thì sẽ không lạnh nữa."
Nhịp tim Thái Anh vô thức đập nhanh hơn, rõ ràng mỗi ngày các cô đều ngủ cùng nhau, còn dùng tư thế thân mật nhất, nhưng khi Lệ Sa nói như vậy thì máu nóng lại vọt lên. Thái Anh nói: "Nhưng em vẫn chưa tắm."
Lệ Sa nhìn cô, hỏi: "Không tắm rửa không thể ngủ luôn được sao?"
"Em......" Thái Anh mới vừa mở miệng thì mùi thơm nhàn nhạt trên người Lệ Sa đã bay đến, cô xoay người, nhìn thấy Lệ Sa mở to đôi mắt trong veo nhìn cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER] [ BHTT - EDIT ] AI CŨNG BIẾT CÔ ẤY YÊU TÔI - Ngư Sương
FanficTên tác phẩm: Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi ( Toàn thế giới đều biết nàng yêu ta ) Tác giả: Ngư Sương Thể loại: Bách hợp, Hiện đại , Nhẹ nhàng, Hỗ Công, Cưới trước yêu sau, Dò radar, HE,.... Nhân vật chính: Hai chị gái xinh đẹp Phác Thái Anh và Lạp Lệ...