Đến khi An thu dọn xong đống đồ của mình rồi còn lau dọn nhà cho nàng thì đã là 5h hơn. Định nằm nghỉ xem hoạt hình xíu mà khi ngước lên nhìn đồng hồ đã là 6h rồi. An đứng dậy tắt TV để lên phòng gọi nàng xuống đi siêu thị cùng mình nhưng chưa kịp đi đến cầu thang thì nàng đã đi xuống."Cô..."
"Em..."
"Hề hề cô nói trước đi ạ"
"Nhìn em cười nham nhở quá đi"
"Em cười dễ thương vậy mà cô nói nham nhở"
"Tối nay cô có hẹn nên ở nhà tự ăn nhé"
"Ủa hẹn với ai vậy ạ?"
"Với thầy Duy, mới đây đã quên rồi à?"
"À, em quên mất"
Nàng cảm thấy rất có lỗi vì ngay hôm đầu tiên An đến đây mà nàng lại bỏ nó ở nhà một mình nhưng mà nàng đã đồng ý với thầy Duy đi ăn rồi nên không thể không đi. Dù gì thầy ấy cũng mời nàng nhiều lần rồi, vả lại thấy ấy cũng giúp nàng khá nhiều việc ở trường. Bây giờ mà không đi thì người ta lạ bảo nàng không nể mặt người ta.
"Cô xin lỗi vì hôm đầu tiên em đến ở mà cô lại có hẹn như vậy. Hay là cô ở nhà với em nhé"
"Thôi cô cứ đi đi. Người ta có thành ý thế cơ mà. Nhìn hai người cũng đẹp đôi lắm nhé"
Nghe mùi giấm chua nồng nặc luôn. Nàng bĩu môi bước đến sofa ngồi xuống còn kéo theo cả An ngồi xuống cùng và nàng ta cũng rất tự nhiên mà ngồi dựa vào lòng An như thể chỗ đó là của một mình nàng vậy... à không chính xác thì chỗ đó là của một mình nàng, không ai được phép động vào.
"Tôi thấy tôi với em nhìn đẹp đôi hơn nhiều"
Nàng ngẩng đầu lên chăm chú theo dõi biểu hiện của bạn An. Còn An thì lúc này thì vui như mở cờ trong bụng vậy vì hiếm khi nàng mới nói chuyện ngọt ngào như vậy nha.
"Hê hê hê, em cũng thấy vậy"
Lại là nụ cười mà nàng cho là nham nhở ấy nhưng mà cũng thật đáng yêu. Cầm lòng chẳng đặng, nàng liền đưa tay lên nựng má An.
"Em muốn nói gì với tôi đây"
"Em tính rủ cô đi siêu thị mua chút đồ về nấu cơm. Nhưng mà cô bận rồi nên thôi tối nay em đi ăn với Linh, Tùng cũng được"
"Ba đứa thân thiết quá ha"
"Vâng, Linh nó rủ em từ chiều rồi nhưng mà em không đi á"
"Sao em lại không đi?"
"Thì em tính về ăn cơm cùng cô"
"Cô xin lỗi, ngày mai cô bù cho em nhé, cô sẽ đưa em đi chơi nha" Nghe An nói vậy nàng càng thêm áy náy vì đã không ở nhà với An.
"Không sao cô đừng xin lỗi em nữa mà, cô đâu có lỗi" An nựng má nàng rồi hôn chụt mấy cái lên đôi môi cứ nói lời xin lỗi kia.
"Khi nào cô đi ạ?"
"7h30 em đưa người ta đi nhé"
"Chắc chắn rồi. Em sẽ đưa bé đi và đón bé về sớm nhé"
BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ GIÁO À!!!
Romance"Cảm ơn người vì đã là một phần thanh xuân tươi đẹp của em" _________ Đây là truyện đầu tay của mình nên nếu có sai sót gì mong mọi người bỏ qua nhé.