"Vợ..."
"Muộn rồi, mình đi ngủ nhéee"
...
Tình trạng này đã kéo dài 3, 4 ngày nay rồi. Một người thì năn nỉ hết nước hết cái thiếu điều muốn moi móc tim gan ra cho người còn lại xem, còn người kia thì lại dửng dưng như không chẳng thèm đặt ngươi nọ vào mắt.
Nàng vào phòng ngủ và người yêu nàng cũng bám dính lấy, đòi vào phòng ngủ. Mấy ngày nay phải làm bạn với chiếc ghế sofa lạnh lẽo này, Giám đốc nhà ta đã mệt lắm rồi. Vừa lạnh, vừa đau lưng lại còn không được ôm gối ôm thơm thơm mềm mềm. Như vậy là quá đủ rồi. An quyết tâm đảo chính.
"Vợ ơiii, ngoài kia lạnh lắm. Em biết lỗi rồi mà... Vợ cho em nằm giường nhé" Mắt An long lanh nhìn người mình gọi một tiếng vợ ngọt sớt.
"Được, em cứ ngủ giường đi. Tôi ngủ sofa cho em vừa lòng" Nàng giả bộ lấy chăn gối mang ra khỏi phòng.
"Ấy, thôii... Thôi mà. Em ngủ sofa, vợ cứ nằm đây đi"
An bất đắc dĩ kéo tay nàng lại. Sao khó dỗ vậy trời ơi. Nàng ấy rõ ràng là cố tình làm khó An. Nàng thừa biết An sẽ không nỡ để mình nằm ngủ ngoài sofa thế kia và cũng nhất quyết không cho An vào phòng ngủ cùng.
Như một thói quen. An mở tủ lấy ra chiếc chăn và gối an phận đi ra bầu bạn với chiếc sofa giữa phòng khách.
Nhìn một màn này nàng bỗng có chút buồn cười. Tên ngốc này định diễn cái vẻ mặt tủi thân, bất mãn ấy cho nàng xem sao. Lần này nàng tự hứa với lòng sẽ giận một trận ra mặt cho tên ngốc ấy sợ tới già. Hừ, dám diễn kịch trêu chọc vợ.
__________________
"Dạ, con nghe" An áp điện vào một bên tai chăm chú chờ đợi người phía đầu dây bên kia cất lời.
"Đang làm gì? Cái Trang, con gái yêu của tôi đâu?"
"Hừm, con gái yêu của mẹ đang ở trong phòng ngủ, bắt con gái ruột của mẹ ngủ ngoài sofa"
Từ khi nào mà nàng lại trở thành con gái yêu của mẹ vậy!?"Cho chừa cái tội trêu vợ. Con gái yêu của tôi không bỏ về nhà là may mắn cho cô lắm rồi đấy"
"Mẹ! Bây giờ cứ một câu con gái yêu, hai câu con gái yêu. Còn đứa con này thì sao? Mẹ không thương con gái mẹ đứt ruột đẻ ra hay sao?"
"Con gái đứt ruột đẻ ra để rồi lớn lên chỉ biết có vợ vợ vợ. Có mỗi con Trang là lớn lên xinh đẹp, tài giỏi để rồi về đây làm con gái yêu của tôi thôi"
"Thôi không nói chuyện với cô nữa. Ngày mai đưa con gái yêu của tôi về nhà sớm một chút. Nhớ phải đưa nó đi ăn sáng trước. Cô mà để con gái yêu của tôi đói bụng thì không xong với tôi đâu, hừ"
Tút tút tút
"Là sao vậy trời? Đây rốt cuộc có phải mẹ Phương xinh đẹp, dịu hiền của tôi nữa hay không?!!!"
An thất thần nhìn chiếc điện thoại trên bàn mất một phút. Chiếc điện thoại này, phiên bản mới nhất, mua khi vừa mới phát hành, giá lên đến 2000$. Vậy mà cũng chính chiếc điện thoại này, hôm trước vừa được tiếp đất một cách ngon lành. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, An lại chẳng sót chiếc điện thoại vỡ màn hình mà chỉ sợ người đang tức giận bừng bừng kia sẽ rơi nước mắt. Nghĩ đến đây An bỗng nhoẻn miệng cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ GIÁO À!!!
Romance"Cảm ơn người vì đã là một phần thanh xuân tươi đẹp của em" _________ Đây là truyện đầu tay của mình nên nếu có sai sót gì mong mọi người bỏ qua nhé.