6 giờ tối hôm ấy lại là chiếc xe lúc sáng đậu ở trước cửa nhà nàng. Nhưng lần này chủ của chiếc xe không phải đợi lâu nữa bởi chủ nhân của căn nhà đã đứng đợi sẵn ở cổng.
An xuống xe, tiến lại phía người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cánh cổng lớn kia.
"Chị đợi lâu chưa?" An quan tâm hỏi nàng.
"Không lâu" Nàng lắc đầu.
Nàng đã đợi suốt 10 năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng chẳng sao.
"Vậy mình ăn đi thôi. Em đói rồi" An nắm lấy tay nàng.
"Em chỉ biết ăn thôi, em không quan tâm người ta" Nàng giận dỗi rút tay mình ra khỏi tay An.
"Hả?"
Phụ nữ ngoài 30 sẽ hay giận dỗi và thích khóc như nàng ư? Tại sao lần nào nói chuyện nàng cũng giận lẫy như thế? Làm Giám đốc nhà ta không biết mình đã làm gì hay đã nói gì sai nữa.
"Người ta chuẩn bị cả buổi để đi ăn với em mà em chỉ biết có ăn ăn ăn thôi" Nàng nói làu bàu trong miệng.
Nàng thật sự tức điên với con người này. Người đâu mà cứ ngơ ngơ, ngốc ngốc, không biết thế nào là lãng mạn cả. Lại còn không biết khen nàng lấy một câu, uổng công nàng đã chuẩn bị cả một buổi chiều để đi ăn với tên ngốc ấy.
Và dường như Giám đốc của chúng ta đã nhận ra điều gì đó từ khuôn mặt có phần buồn bực của nàng rồi thì phải.
"A nay vợ của em đẹp quá đi mất" An cười sởi lởi vòng tay ôm lấy eo nàng dính chặt vào người mình.
"Hừ... Phải để người ta nhắc mới biết mở miệng ra khen được một câu... Nhưng ý em là chỉ hôm nay tôi mới đẹp thôi á???"
Mặc kệ cánh tay đang ôm chặt lấy nàng kia, nàng quay mặt đi nơi khác không thèm nhìn vào mặt An.
"Không... em không có ý đấy đâu mà vợ. Hôm nào vợ cũng đẹp hết, chỉ có hôm nay đẹp hơn mọi khi một chút"
"Tạm chấp nhận"
Miệng thì nói tạm nhưng trong lòng lại nở hoa. Nàng vẫn cố quay mặt đi không để ngăn An nhìn được vệt phiến hồng trên mặt.
_____________________
Khoảng nửa tiếng sau hai người đã có mặt tại nhà hàng của gia đình Tùng, là nơi hai người cùng nhóm bạn đã ngồi ăn với nhau trong lần đầu tiên. Cũng là nơi đầu tiên chứng kiến những màn ghen tuông đáng yêu của hai người.
An đã đặt bàn từ trước và đích thân Tùng-chủ nhà hàng đã chuẩn bị một phòng riêng cho An và nàng. Để hai người có thể thoái mái ăn uống, nói chuyện mà không bị chú ý quá nhiều.
Nhân viên của nhà hàng hướng dẫn hai vị khách đặc biệt đến căn phòng VIP 1 của nhà hàng.
Khi cánh cửa được mở ra nàng đã vô cùng bất ngờ vì căn phòng được trang trí với rất nhiều hoa và bóng bay màu hồng ở trên trần nhà. Dưới chân thì được trải rất nhiều cánh hoa hồng. Căn phòng có tông màu chủ đạo là màu trắng hồng, hoa cũng toàn bộ là màu hồng.
Nàng quay sang nhìn An với ánh mắt cảm kích và còn lấp lánh ánh nước vì không gian ở đây là màu hồng, màu sắc yêu thích của nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ GIÁO À!!!
Romance"Cảm ơn người vì đã là một phần thanh xuân tươi đẹp của em" _________ Đây là truyện đầu tay của mình nên nếu có sai sót gì mong mọi người bỏ qua nhé.