Tối hôm qua khi mọi người đang đốt lửa trại thì tiếng chuông điện thoại của An reo lên, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ. An nghi hoặc nhìn vào điện thoại, đây là mã vùng điện thoại ở Mỹ.
"Alo, ai thế ạ?"
"..."
"Huh, hôm nay mẹ dùng số lạ thế"
"..."
"Có chuyện gì sao ạ?"
"..."
"..."
"Chiều mai con bay qua đây nhé, mẹ đặt vé máy bay rồi"
"Vâng, ba mẹ đừng lo lắng quá, sẽ có cách giải quyết thôi"
"..."
"..."
Phải nói với cô ấy như nào đây, haizzz.
"Có chuyện gì rồi à?"
Tùng đi tìm An thì thấy nó đang ngồi ở ghế đá, ánh mắt nhìn xa xăm như là đang có tâm sự vậy.
"Ừm"
"Công ty của ba tao bị đối tác lừa. Giờ đang bên bờ vực phá sản"
"Vậy là mày phải bay về Mỹ à. Mày có tính nói chuyện này với cô Trang không?" Tùng hỏi vậy vì biết đứa bạn này của mình luôn ôm hết tất cả mọi việc vào người, nó sẽ không chia sẻ cho người khác, luôn sợ người ta phải lo lắng cho mình.
"Nhưng mà tao không biết phải nói với cô ấy thế nào. Tao không muốn cô ấy phải lo lắng cho tao"
"Khi nào phải đi?"
"Chiều mai"
"Mày phải đi thôi, không còn cách nào khác. Tao và Linh sẽ giúp mày lo chuyện ở đây"
"Ừm, cảm ơn mày"
____________________
Hôm nay, ngày 19 tháng 1 năm 20xx
Là ngày sinh nhật của nàng.
Tối qua nàng đã khóc đến ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ, nàng vừa đứng dậy khỏi giường thì một cơn đau xông thẳng lên đại não làm tầm mắt nàng mờ đi, người chao đảo và lại ngã xuống giường. Nằm thêm một lúc thì nàng đành phải dậy để tới trường.
Cả đêm hôm qua tên nhóc ấy không về làm nàng lo lắng không thôi, định bụng sau khi chuẩn bị xong sẽ gọi cho An nhưng nàng gọi đến cuộc thứ tám mà vẫn thuê bao nên quyết định sẽ không gọi nữa mà đi thẳng tới trường vì giờ này chắc tên ngốc ấy đang ở trường rồi.
Đến cổng trường, khi đi cất xe nàng cố nhìn xem có xe của tên ngốc ấy không nhưng lại chẳng thấy đâu. Khi lên đến phòng của mình thì nàng càng khẳng định là tên ngốc ấy vẫn chưa đến trường vì những lần giận dỗi nhau trước đây thì mỗi buổi sáng trên bàn làm việc của nàng đều có bánh và sữa cùng với một tờ giấy note màu hồng nhưng hiện giờ thì lại chẳng có gì cả. Nàng tự hỏi không biết nhóc người yêu của mình đang ở đâu?
Hôm ấy nàng chỉ có hai tiết ở lớp mình chủ nhiệm. Từ đầu tiết học, nàng cứ như người mất hồn vậy. Đến cả những đứa học sinh nghịch ngợm nhất lớp cũng nhận ra rằng giáo viên chủ nhiệm của chúng hôm nay không ổn một chút nào. Giảng xong một bài lại ngồi ở bàn giáo viên lơ đãng nhìn ra của sổ rồi nhìn xuống chỗ đối diện mình, rồi lại nhìn ra cửa sổ kèm theo một tiếng thở dài, ánh mắt chứa đầy tâm sự.
BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ GIÁO À!!!
Romance"Cảm ơn người vì đã là một phần thanh xuân tươi đẹp của em" _________ Đây là truyện đầu tay của mình nên nếu có sai sót gì mong mọi người bỏ qua nhé.