41. Ai mới là con ruột?!

749 27 16
                                    

Không khí ngại ngùng nhanh chóng qua đi, thay vào đó là sự thân thiết không ngờ của mẹ An và nàng. Hiện tại hai người đã lôi kéo nhau đi mua sắm để lại An và ba ở nhà. Lúc đầu An đòi đi theo vì sợ bạn gái sẽ ngại vì dù gì đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp mẹ An nhưng hỏi ra mới biết trước đó hai người đã trao đổi qua tin nhắn điện thoại vài lần, cũng đã nói chuyện điện thoại với nhau mấy lần sau buổi tối hôm đó. Thân thiết như vậy là điều rất tốt, An nghĩ trong lòng. Chỉ sợ nàng cùng hai vị phụ huynh không phù hợp, khó nói chuyện nhưng quả thật là do An đã suy nghĩ nhiều rồi. Không những không phù hợp, lại rất thân thiết là đằng khác.

Khi hai cha con An đang bàn chút chuyện của công ty thì phía ngoài cửa xuất hiện một hình bóng nhỏ bé, khá quen thuộc với gia đình này.

"Con chào bác. Con vừa đi công việc, tiện đường nên ghé qua chơi với hai bác. Con có gọi điện cho bác gái nhưng bác gái không nghe máy nên con mạo muội đến đây luôn"

"Ừm, Huyền đấy hả con. Vào đây ngồi chơi, bác gái đang bận đi mua sắm rồi"

Huyền chỉ định ghé qua để gây thiện cảm với hai ba mẹ An, không ngờ lại đúng lúc An về nhà. Thật trùng hợp, nghĩ vậy Huyền không khỏi mừng thầm.

"A hôm nay An cũng về chơi ạ. Thật trùng hợp quá đi" Huyền vui vẻ xách giỏ trái cây để lên bàn trà.

"Mấy hôm trước mẹ gọi An về. Nói là muốn gặp mặt con dâu" An vui vẻ rót nước đưa tới cho Huyền.

"Vậy sao... Nhưng sao chỉ có An ngồi đây vậy? Chị ấy bận không tới được ạ?" Huyền dò hỏi, chỉ mong người phụ nữ tên Trang đó đừng đến vào hôm nay. Phải hiếm hoi lắm Huyền và An mới được ngồi cùng nhau ở nhà An thế này, không thể để người kia chen vào.

"À Trang với mẹ An, hai người cùng đi mua sắm. Chắc cũng sắp về rồi. Em ngồi đây thêm chút nữa rồi ăn cơm với gia đình An luôn"

...

"Ây da, hôm nay bác mới chân chính cảm nhận được cảm giác có con gái nha" Bà Phương vừa nói vừa nắm lấy tay nàng, hai người hiện tại đang ở trên xe trở về nhà.

"Con gái thì phải dịu dàng, xinh đẹp thế này chứ. Không như cái An chẳng khác gì thằng con trai, đến chọn cho mẹ chiếc váy hay cái áo cũng không làm được"

"Do em ấy bận nhiều việc mà bác, mấy thứ đồ dùng, trang phục của phụ nữ này em ấy không theo kịp là phải"

Bà Phương nghe nàng bao che cho con gái mình thì rất hài lòng. Là mẹ mà, ai chẳng muốn người khác đối xử tốt với con cái nhà mình.

"Con cứ bao che cho nó. Nói bác nghe, đứa con hư đốn này của bác có làm gì quá đáng khiến con phải tức giận không?" Mặc dù rất thương con gái nhưng bà Phương cũng rất sợ con nhà mình làm tổn thương người yêu. Dù gì con bé cũng là con gái, vả lại cô gái này lại rất vừa ý bà. Đứa con hư đốn nhà bà thử làm gì cô gái này xem, đến lúc đấy đừng hòng gọi bà một tiếng "mẹ".

Thấy nàng có vẻ ngại ngùng bà Phương liền nói thêm: "Con không cần ngại, sau này cũng thành người nhà bác, sẽ là con gái bác. Cái An mà dám làm gì con thì cứ nói với bác, bác hứa sẽ xử tội nó cho con"

CÔ GIÁO À!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ