Chương 6: Đi WC thật không dễ dàng a~

460 46 1
                                    

Trình Tiểu Mễ cuống cuồng chạy không nhìn đường, thấy một góc tường hình như có cát liền chui vào, sau đó bới vài cái liền ngồi xổm xuống.

Nhưng mới xả được một nửa thì một bàn tay duỗi lại đây như muốn bắt nó đi. Hơ, ít nhất chờ cô đi tiểu xong đã chứ, sẽ nghẹn chết mèo đó.

Tổng đốc Reuel nhíu mày, tuy rất mỏng manh, nhưng anh vẫn cảm giác được chút tinh thần lực yếu ớt của đối phương đang có tình huống bài xích anh, trước kia thì lại không cảm giác được, chẳng lẽ nhóc con này đang tăng trưởng tinh thần lực? Chuyện này là không thể nào, trừ đàn ông hoặc phụ nữ thuần huyết của tinh cầu Gana ra thì rất ít loại tinh thần lực có thể tiến hóa. Không đúng, không phải nó vẫn luôn rất tín nhiệm mình ư, vì sao còn bài xích chứ?

Cũng mặc kệ thế nào, tổng đốc đại nhân cảm thấy không thể để nó ngồi xổm ở góc tường mãi vậy được, vì thế vẫn duỗi tay xách động vật nhỏ kia ra.

Còn may, trong quãng thời gian anh đang tự hỏi thì Trình Tiểu Mễ đã giải quyết xong rồi, nhưng còn chưa kịp chôn đã bị lôi ra khiến cô thấy ngượng ngùng. Cô kẹp chặt chân sau, nhìn mặt Sen trầm như nước, cho rằng anh đang không vui.

Có khi nào mình sẽ bị giẫm bẹp không?

Cuối cùng, chắc là do có nhiều người xung quanh nên tổng đốc đại nhân không tiện giáo huấn nó, mà mạnh bạo nhét nó trong túi tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Nhưng Bắc Thần ở một bên lại cười nói: "Nhóc con này còn rất thông minh, lại còn biết thẹn thùng không bài tiết ở trong phòng họp mà kiểu gì cũng phải chạy ra ngoài cơ đấy."

Hửm? Tổng đốc đại nhân cuối cùng cũng dời ánh mắt nhìn về phía đống cát nhỏ chỗ nó vừa mới ngồi xổm, nơi đó dường như có một chút gì đó ướt nhẹp, nháy mắt hiểu ra.

Thì ra không phải nó muốn chạy trốn, chỉ là tìm nơi để đi vệ sinh, tâm trạng rốt cuộc tốt lên một chút, anh thật sự không thích mình bị người khác phản bội.

Mà lúc này Trình Tiểu Mễ ở trong túi lấy vuốt che mặt, thật là nhục quá mà, muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào luôn. Miêu sinh bất hạnh, đụng phải một cái Sen ngốc manh như vậy cũng hết chỗ nói rồi. Còn may, hình như tâm trạng của tổng đốc đại nhân khá tốt, không ném Trình Tiểu Mễ về phòng ngay mà mang theo cô họp xong rồi mới đưa cô về ăn cơm trưa.

Đúng, đừng thấy cách nhau mấy ngàn năm ánh sáng sao trời biển rộng, mọi thứ ở tinh cầu Gana trên cơ bản không khác với trái đất lắm, ít nhất có vài thói quen đều giống nhau. Ví dụ như một ngày ba bữa cơm, chẳng qua mấy người đàn ông này cơ bản không hề đả động gì tới ngũ cốc, chủ yếu toàn ăn thịt, thịt chính là món chính. Mèo cũng là động vật ăn thịt, nhưng với tình trạng hiện tại Trình Tiểu Mễ chỉ có thể mắt thèm, chờ liếm xong cháo của mình rồi cô liền ngồi trên mặt đất nhìn tổng đốc đại nhân ưu nhã giải quyết các loại thịt thịt trước mặt anh, vì thế có chút muốn ăn, thử "meo" một tiếng, thấy tổng đốc đại nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái rồi không để ý lắm quay sang ăn tiếp thì có chút không vui.

Đi lên chạm chạm vào giày da của anh lại meo một tiếng, tổng đốc đại nhân lúc này mới cúi đầu xuống, dùng đồng tử màu xám bạc nhìn cô một cái nói: "Mi muốn ăn cái này?"

Tổng đốc đại nhân, mèo của anh đâu?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ