Chương Bốn

3.8K 276 24
                                    

Từ khi nghe bà hai hù dọa, Lệ Sa cứ ngồi đó vò đầu bức tóc khó xử.Trân Ni dịu dàng tiến đến ôm lấy cả tấm lưng cô mà trấn an, giờ phút này chỉ có bà cả là hiểu được nỗi lòng thầm kín của cô mà thôi.

" Em nói đi, bây giờ ta phải mần sao thì mới đặng đây? "

" Em nghĩ Hồng Ánh chẳng nói suông đâu, cô ta đã gần như nhớ nhung lão gia đến phát điên mất rồi "

" Nhưng lỡ đâu..."

Lỡ đâu bại lộ thân phận và Hồng Ánh lại không thể dễ dàng chấp nhận được như Trân Ni thì Lệ Sa biết phải làm sao.

" Lão gia cứ mần như thế này "

Trân Ni thỏ thẻ điều gì đó vào một bên tai Lệ Sa, lát sau chỉ thấy cô gật gù chấp thuận, nở một nụ cười đầy ý vị rồi nhẹ nhàng hôn lên trán Trân Ni thay cho lời khen thưởng.

Bữa cơm chiều ngày hôm đó bà hai đã xin phép vắng mặt, Lệ Sa cũng có chút lo lắng sợ bà ta sẽ lại nghĩ quẩn.

Xem ra lần này phải trực tiếp đối mặt không thể mãi trốn tránh được nữa, tức nước vỡ bờ, Hồng Ánh mà đem chuyện bị Lệ Sa ghẻ lạnh kể lể đến tai vua thì lại khổ sở trăm bề, trước mắt vẫn là nên dỗ dành bà ấy một chút.

" Lão gia uống ít rượu thôi, sớm mơi còn phải lên đường đi xa "

" Trân Ni, ta muốn uống cho say.Ta thiệt sự không có cảm giác với Hồng Ánh, ta....em có buồn ta hay không hở em? "

Trân Ni nhẹ lắc đầu " Cứ thử một lần, biết đâu bà hai sẽ cho lão gia được tin vui, không như em.... "

Lệ Sa ôm lấy Trân Ni vào trong lòng ngực mà đau xót khôn nguôi, bà cả cứ luôn tự dằn vặt chính bản thân mình như vậy thì làm sao mà cô chịu đời cho thấu đây.

Trời rất nhanh đã chuyển tối, Lệ Sa loạng choạng lê từng bước chân chao đảo hướng về phòng Hồng Ánh, cô hít sâu một hơi rồi mới sẵn sàng đẩy cửa vào.

' Cạch '

Thông qua chút ánh sáng le lói của đèn dầu, Lệ Sa nhìn thấy rõ Hồng Ánh đang ngồi trên giường chỉ mặc mỗi yếm đào và váy dài, bên trên chiếc bàn trang điểm còn có thêm một sợi dây thòng lọng đã được chuẩn bị sẵn.

Thầm nuốt nước bọt một cái, phải chăng đêm nay Lệ Sa vẫn tiếp tục không tới thì Hồng Ánh sẽ thật sự kết thúc sinh mạng của mình sao?

" Em chờ lão gia đã lâu "

Bà hai vội vàng chạy đến đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo của Lệ Sa lại giường ngồi, ân cần nhúng khăn ấm lau mặt cho cô thoải mái.

" Em hỏng chê ta hôi rượu chớ? "

" Em ước được lão gia ghé lại còn không hết, mần sao dám chê bai lão gia được đa "

Bà hai nở một nụ cười tươi rối khiến Lệ Sa rùng mình, cảm giác đáng sợ cứ bao trùm lấy cô, thầm nghĩ đêm nay sẽ thật khủng khiếp.

Đèn dầu bị bà hai thổi tắt, bà yêu kiều nằm nghiêng xuống giường vươn tay định cởi cúc áo bà ba cho Lệ Sa thì ngay lập tức bị cô ra sức ngăn cản lại.

Khuê Phòng Tịch Liêu [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ