Chương Sáu

3.4K 236 14
                                    

Tới phủ quan huyện, Lệ Sa sai lính đưa ra tấm kim bài đầy quyền lực khiến tên quan huyện mập mạp đổ mồ hôi như suối, ông ta vội vàng khom người cung kính đón tiếp cô vào bên trong phủ.

" Hạ quan tiếp đón chậm trễ, mong quan Tổng đốc lượng thứ "

" Hôm qua ta có sai lính đến lấy bảng cáo trạng của Phác Thái Hòa.Vậy thì hôm nay ắt hẳn quan huyện cũng đã sớm đoán được nguyên do vì sao ta ở đây rồi chớ? "

Ánh mắt của tên quan huyện cứ liếc ngang liếc dọc, Lệ Sa nhìn sơ qua cũng đủ hiểu ông ta là đang có tật giật mình.

" Khởi bẩm quan Tổng đốc, chẳng lẽ ngài lại cất công lặn lội đường xá xa xôi đến đây chỉ vì một vụ án nhỏ nhoi thôi sao? "

" Chết người mờ ngươi xem là nhỏ nhoi hử? "

Lệ Sa gằn giọng, quan huyện liền sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, từ trước đến nay chỉ nghe thấy tiếng tăm quan Tổng đốc, nào ngờ hôm nay được diện kiến khiến ông ta hoàn toàn bị khí thế uy nghiêm của cô dọa cho một phen thất điên bát đảo.

" Hạ quan nhất thời hồ đồ, quan Tổng đốc rộng lượng bỏ qua cho "

" Không cần nói nhiều nữa, bổn quan muốn gặp mặt Phác Thái Hòa, cảm phiền quan huyện đưa ta đến buồng giam giữ "

" Tuân lệnh "

Bên trong buồng giam tối thui, không gian lại có phần ẩm mốc tạo nên mùi hôi vô cùng khó chịu.Lệ Sa nhíu mày nhìn người đờn ông đang khốn khổ ngồi tựa lưng vào tường, rõ ràng tên quan huyện có lẽ đã dụng hình tra khảo bắt ép ông ta khai ra chân tướng sự thật.

Lệ Sa phẩy tay ra hiệu cho lính canh rút binh ra ngoài hết, chẳng ngần ngại thân phận cao quý mà bước thẳng vào bên trong buồng giam thu hẹp khoảng cách với Phác Thái Hòa.

" Ta là quan Tổng đốc, nếu ông có oan tình gì thì hãy nói hết ra để ta phân xử cho ông "

" Tụi lạy quan, tui cầu xin quan hãy giúp tui minh oan, tui vẫn còn con gái ở nhà hằng ngày trông ngóng "

Từ từ ngồi xuống đỡ lấy thân thể đầy vết trầy xước đang ôm lấy chân mình, Lệ Sa mỉm cười trấn an ông Phác, một nụ cười chính trực, thiện lương mà có lẽ ông Phác chưa bao giờ nhìn thấy được.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Phác Thái Hòa, Lệ Sa dường như đã tỏ tường sự việc đến bảy tám phần.Nhưng chung quy là vẫn cần thêm thời gian để suy nghĩ cách tìm ra thủ phạm và sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ tình tiết thì cô tin chắc rằng cha của Thái Anh không phải là thủ phạm cần tìm.

Về đến nhà, trong lòng Lệ Sa lại ngập tràn hạnh phúc nhìn cảnh tượng Thái Anh đang cẩn thận phơi quần áo của mình ngoài sân.

Ra hiệu cho lính hạ kiệu, Lệ Sa bước từng bước nhẹ nhàng nhầm tránh làm nàng kinh động đến nàng, cô cất giọng thật khẽ.

" Ta về rồi đây "

" Áaaaa "

Thái Anh ôm ngực giật mình, thở phào khi nhìn thấy người đó là Lệ Sa, làm gì mà đi không một tiếng động, bộ muốn hù chết người ta luôn hay sao?

Khuê Phòng Tịch Liêu [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ