Chương Mười Một

3.8K 264 23
                                    

Lệ Sa vươn vai một cái rồi sắp xếp lại mớ sách đang nằm hỗn loạn trên bàn khi thấy sắc trời đã dần tối muộn.

Giữ đúng lời hứa với Hồng Ánh, đêm nay cô sẽ ngủ tại phòng của bà ấy.Vừa đẩy cửa vào đã thấy Hồng Ánh đang tỉ mỉ chuẩn bị tách trà trên bàn, khói còn bốc nghi ngút có lẽ chỉ mới được pha xong.

Hôm nay bà ấy xõa tóc, hình ảnh đẹp đẽ này bất giác khiến Lệ Sa hình dung ra khuôn mặt mỹ miều của Thái Anh.Nàng cũng đã từng thức đến tận khuya chỉ để chờ pha trà cho cô uống để dễ ngủ, mãi tới tận bây giờ cô mới nhận ra rằng người ta đã cất công vì mình mà thầm lặng làm rất nhiều chuyện.

" Quan à "

Lệ Sa mỉm cười nhìn thấy hình ảnh Thái Anh đang nhẹ giọng gọi cô, nàng đẹp lắm, đẹp đến mức khiến cho cô phải mê mẩn.

" Lão gia, mần gì mà nhìn em lung dị đa? "

Tiếng nói của Hồng Ánh đã thành công đánh thức Lệ Sa thoát khỏi những mộng tưởng hư không.Cô hoàn hồn chớp mắt vài cái mới có thể nhận ra người đứng trước mặt là Hồng Ánh chứ chẳng phải Thái Anh.

" Ừ...ờ ta có nhìn cái chi đâu, em pha trà xong chưa ta khát rồi "

" Dạ xong rồi, em mời lão gia "

Nhận lấy tách trà từ trong tay Hồng Ánh, ngửi sơ qua một cái quả thực rất thơm.Vốn là người trong hoàng tộc cho nên bà hai cũng rất am hiểu về vấn đề này, cách thức pha trà của bà cũng vô cùng khác biệt.

Lệ Sa ngồi xuống bàn tròn thong thả thư giãn, còn Hồng Ánh thì đứng đằng sau lưng nhẹ nhàng xoa bóp hai bả vai cho cô.

" Lão gia nè "

" Ta nghe đây, em nói đi "

Bà hai cúi người hôn nhẹ lên má của Lệ Sa một cái, sau đó còn choàng tay âu yếm lấy phần cổ khiến cho cô cũng bất ngờ.Hành động khiêu khích này là có ý gì đây?

" Lão gia có biết là em yêu lão gia nhiều như thế nào không? "

" Em nói ta nghe thử "

" Em yêu nhiều đến nỗi mặc kệ cho lão gia có ghẻ lạnh em thì em cũng cam chịu.Mỗi khi cha viết thư hỏi thăm, em đều nói dối rằng lão gia rất yêu thương và cưng chiều em "

Lệ Sa có chút tiếc thương, thì ra bà hai vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô thoát khỏi sự chỉ trích của gia đình bà ấy.

Nhưng hỡi ơi, tình cảm của Lệ Sa vốn chẳng thể nào đặt để ở nơi Hồng Ánh được nữa.Lúc trước cũng chính do bà ấy mà Trân Ni đã phải trải qua đoạn thời gian đau khổ cùng cực, chứng kiến chồng mình chung chăn gối với người khác.

" Ta đối xử với em tệ quá "

" Cha muốn chúng ta mau mau sanh cháu cho cha ẩm bồng "

" Con cái là chuyện trời cho, ta mần sao mờ quyết định được hở em? "

" Lão gia không quyết định được hay là do lão gia không muốn? "

" Ta.... " Cô cứng họng.

Tâm tình Hồng Ánh dường như đang dần trở nên kích động nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nhẫn nhịn.Nếu không thì Lệ Sa lại lấy cớ cãi nhau mà bỏ đi về phòng Trân Ni nữa thì mọi công sức của bà hai bỏ ra xem như đổ sông đổ biển.

Khuê Phòng Tịch Liêu [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ