Chương Hai Bảy

2.6K 218 27
                                    

Dọc theo con đường làng quanh co, hai bên bạt ngàn những cánh đồng lúa vàng ươm đang vào độ chín.Gió thổi thoang thoảng mang theo một chút mùi thơm nhè nhẹ của sình non trộn lẫn mùi thơm của hương lúa đậm đà bản chất làng quê Nam Bộ.

" Bữa nay đi chùa nên chị mặc cái áo màu nhu quá trời quá đất nè em thấy hong em ba "

" Màu này nhu? "

Thái Anh méo mặt chỉ vào chiếc áo tấc vải nhung màu đỏ tươi của Trân Ni.Rõ ràng lúc đầu rủ rê nàng mặc quần áo làm sao cho phù hợp với cảnh vật chùa chiềng, thế nên nàng mới chọn màu hồng nhạt tao nhã tựa như cánh hoa sen, ai mà có ngờ bà cả lại chơi hẳn màu nổi vậy đâu.

" Xời xời ơi, chị còn sợ chị chìm hơn em nữa đó đa "

" Chị mờ hỏng nói đi chùa thì chắc em còn tưởng là chị đi chợ xuân không đó à nghen "

" Hèn chi hồi nãy con quỷ cái ở nhà nó sân si chị.Nó nói ơ...đi chơi mờ hỏng rủ là quỷ tha ma bắt chị đi, thấy mụ nội nó hong "

" Quan tâm bả mần chi cho thất công, đờn bà gì đâu mờ mở miệng ra là hỏng nói được lời hay ý đẹp gì hết ráo "

" Có chị em mình là hợp dứ nhau thôi đó đa "

Cả hai người tíu tít nói xấu Hồng Ánh suốt trên đoạn đường đi, mãi cho đến lúc đứng trước cửa chùa rồi thì mới chịu tạm ngưng.

Trân Ni cẩn thận bày biện trái cây lên mâm đồng, còn Thái Anh bên này thì tỉ mỉ cắm hoa vào trong bình.Nói gì chứ mấy chuyện nữ công gia chánh này nàng nắm gọn trong lòng bàn tay, hồi trước khi còn chưa xuất giá thì nàng cũng rất thích trồng và chăm nôm những chậu hoa hồng đỏ rực trước sân.

Cầm nhang trên tay, mỗi người đều thành tâm bộc bạch lời khấn nguyện trong lòng.Sau một hồi lâu, Trân Ni liếc mắt sang bên cạnh liền bất ngờ khi nhìn thấy một giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của Thái Anh.

Nhưng bà cả vẫn lựa chọn giữ im lặng, đợi đến lúc nàng khấn vái xong thì trời bên ngoài cũng vừa hay đã đổ mưa to.Hai người ngồi lại dưới mái hiên của chùa mà hướng mắt chiêm ngưỡng khung cảnh trầm lắng, bình yên nơi chốn thanh tịnh.

" Lúc nãy chị thấy em khóc, ngó bộ em cầu trời khẩn phật điều chi lớn lao lung lắm "

" Là do khói nhang làm cay mắt em chớ cuộc sống của em bây giờ đủ đầy, chưa kể lại được lão gia yêu thương như dị thì thử hỏi còn điều chi khiến cho em phải bận lòng hở chị cả? "

" Em nói dị thì chị cũng tỏ tường, đờn bà mình khi sinh ra vốn đã tay yếu chân mềm.Mờ bây giờ tới lòng dạ cũng nhu nhược hèn kém thì khó đoán được thế sự nhân gian lắm em "

" Lời chị dạy em xin ghi nhớ....chị biết gì hong? Lão gia từng nói dứ em rằng lão gia rất tin tưởng chị bởi vì chị hiền thục thiện lương, chu toàn thấu đáo đó đa "

Trân Ni nhẹ mỉm cười " Lão gia luôn như thế, cũng gần mười năm rồi "

Mưa càng ngày càng lớn, sắc trời cũng rất nhanh đã chuyển sang tối, sấm chớp giật liên hồi mấy đợt khiến Lệ Sa đang ngồi đọc văn tự cũng có chút bồn chồn lo lắng.

Khuê Phòng Tịch Liêu [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ