Chương Mười

3.7K 260 13
                                    

" Con gái à, con đang nghĩ cái chi mà như người mất hồn dị đa? "

Thái Anh đang ngẩn ngơ sắc hành lá thì bất thình lình lại nghe thấy tiếng nói của ông Phác bên tai.Vì có chút hoảng hốt cho nên lưỡi dao bén đã vô tình cắt phạm vào ngón tay của nàng khiến máu tươi cứ tuôn ra nhiễu thành giọt trên tấm thớt.

" A "

" Í chết tía rồi, sao bây bất cẩn dữ thần dị con.Cẩm à Cẩm, lấy cho ông hộp thuốc xuống đây đi đa "

Con Cẩm đáp một tiếng rồi lật đật ôm hộp thuốc từ nhà trên chạy xuống bếp.Nó vừa nhìn liền biết nguyên nhân dẫn đến tình cảnh đau điếng này, là do cô Thái Anh của nó lại thất thần, cứ mãi suy nghĩ về quan Tổng đốc đây mà.

" Dạ đây nè ông "

Ông Phác cẩn thận lấy lá thuốc nhai cho nhuyễn rồi đắp lên ngón tay của Thái Anh để cầm máu, sau đó mới thuần thục dùng một miếng vải nhỏ mà băng lại cho nàng.

" Con đỡ đau rồi cha "

Ông Phác thở dài nhìn nàng " Nói thiệt cho cha biết, con có gì đó dứ quan Tổng đốc đúng hong con? "

Thái Anh chột dạ, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt, từ thái độ đến hành động hay cử chỉ của nàng kể từ khi Lệ Sa rời đi đều rất lạ.

Một người con gái vốn vui vẻ hoạt bát nhưng bây giờ chỉ toàn nhìn thấy được sự nhớ nhung ẩn hiện bên trong đôi mắt đen sâu thẳm.

Thi thoảng cả ông Phác và con Cẩm đều chứng kiến được cảnh Thái Anh ngồi lẳng lặng nhìn xa xăm, có khi lại còn tự mỉm cười e thẹn một mình.Chắc có lẽ là nàng đang nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc khi Lệ Sa ở trong căn nhà này.

" Cha à con....con đã lỡ đem lòng thương người ta mất rồi "

Ông Phác nhíu mày lắc đầu " Sao con dại dột lung dị hở con? Cha biết là quan Tổng đốc rất tốt lại còn nho nhã thư sinh, nhưng con nhìn cho kỹ đi....Quan đã có hai người vợ, còn chưa kể cả hai bà đều là lá ngọc cành vàng, người ta là môn đăng hộ đối đó con à, còn nhà mình thì mần sao mà so bì được đây "

Vài giọt nước mắt lại lăn trên gò má người thiếu nữ xinh đẹp, những lời này của ông Phác không phải là không có lý.Thái Anh cảm thấy đau lòng vô cùng khi nghĩ bản thân mình không xứng cho nên mới bị Lệ Sa làm ngơ.

" Con chưa bao giờ nghĩ tình yêu lại có thể bị ngăn cách bởi giai cấp tới như vậy.Nếu quan thiệt sự không cần con thì con sẽ tự khắc bắt ép bản thân quên đi đoạn tình này "

Con Cẩm cũng khóc theo Thái Anh, nó ngồi xuống an ủi nàng " Cô Anh đựng có khóc nữa mờ cô, con tin quan Tổng đốc sẽ sớm liên lạc dứ cô thôi đa "

Ông Phác cũng chẳng biết nói gì hay làm gì vào thời điểm này, ông sợ hiện thực đau thương sẽ càng khiến cho Thái Anh bi lụy.

Ở bên này, Lệ Sa đang ngồi viết văn tự trong phòng sách, bất chợt chiếc nghiêng mực trên bàn cũng bị cô vô ý mà quơ tay hất đổ xuống đất, mực đen văng tứ tung khắp nền nhà.

" Thiệt tình, đổ hết rồi mần sao mà viết được nữa đây đa? "

Thoáng chốc những ký ức cũ lại ồ ạt ùa về trong tâm trí Lệ Sa.Vào những ngày trước, chính Thái Anh là người đã ở bên cạnh mài mực cho cô, thật không thể phủ nhận rằng sự ân cần chu đáo đó của nàng đã từng chạm đến trái tim cô.

Khuê Phòng Tịch Liêu [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ