Chẳng mấy chốc đã không còn nghe vọng lại tiếng Ron hì hụi dọn đá nữa. Địa đạo cứ quanh co khúc khuỷu, hết quẹo rồi đến quanh.Trước mặt tôi và Harry bây giờ là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của chúng được làm từ những viên ngọc bích to và sáng lấp lánh.
Harry như hiểu mình phải làm gì. Cậu ấy tằng hắng, bước đến rít lên bằng một giọng trầm trầm, run run.
Hai con rắn lập tức tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt, tôi và Harry nhìn nhau, cắn răng bước vào bên trong.
Giờ đây chúng tôi đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn.
Mọi thứ bị sự yên tĩnh đến lạnh xương sống bao trùm. Tôi và Harry rút đũa phép của mình ra, nắm chắc trong tay rồi tiến đến giữa những hàng cột rắn. Mỗi một bước chân đều dội vang vang vào những bức tường tăm tối. Những hốc mắt sâu hoắm của mấy con rắn đá dường như dõi theo từng bước của chúng tôi.
Đến ngang đôi cột đá cuối cùng, một pho tượng cao tới trần căn phòng chợt hiện ra lù lù trước mắt. Pho tượng đó đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng. Căng mắt nhìn kĩ, đó là một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng. Và giữa đôi chân là một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm sấp trên sàn trong tấm áo chùng đen.
"Ginny !" - Harry kêu lên nho nhỏ, phóng ngay đến bên Ginny, quỳ xuống cạnh cô bé.
Tôi vội quan sát xung quanh để đảm bảo không có ai hay thứ gì xung quanh rồi chạy đến bên cạnh cậu ấy.
"Ginny ơi, đừng chết mà... Đừng chết, em ơi !" - Harry khẩn khoản lay Ginny.
Cậu ấy quẳng cây đũa phép qua một bên, ôm lấy đôi vai Ginny, xoay cô bé lại. Gương mặt Ginny trắng bệch như vôi, và đôi mắt nhắm nghiền, vậy có nghĩa là cô bé không bị hóa đá.
"Ginny ơi, hãy tỉnh dậy đi." - Harry tha thiết lay gọi nhưng cái đầu của Ginny chỉ ngả bên này rồi ngoẻo sang bên kia dưới sức lay của cậu ấy.
Tôi run run chạm bàn tay cô bé rồi bị sự lạnh lẽo ấy làm giật mình, chẳng lẽ nào...
"Con bé sẽ không tỉnh lại đâu." - Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Tôi giật bắn người, xoay phắt lại. Một thiếu niên cao lớn, tóc đen, đứng tựa lưng vào cây cột gần nhất, đang nhìn chúng tôi. Những đường nét của thiếu niên này nhòa nhạt một cách lạ lùng, khiến tôi cảm tưởng mình đang nhìn anh ta qua một cặp kính mù sương. Nhưng chắc chắn là có một thiếu niên đang đứng đó, không thể nhầm lẫn được.
"Anh Tom... Tom Riddle phải không ?" - Harry khẽ kêu lên.
Người đó gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mặt Harry. Hóa ra đó là chủ nhân của quyển nhật ký.
BẠN ĐANG ĐỌC
Is this real ? [ Đồng nhân Harry Potter x MCU ]
FanficThứ tôi thấy trên bầu trời sao không chỉ là các vì tinh tú, mà còn là cái tên của một người tôi không muốn quên, không được phép quên. Đáng buồn thay, không phải ai cũng giữ được lời thề của mình. Tôi đã vô tình hay cố ý chôn vùi cái tên ấy sâu thẳ...